Cho Trúc Mã Uống Nhầm Xuân Dược - Chap 7

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Hôm nay phải đi leo núi tuyết, nhưng ông trời lại không chiều lòng người.

Nửa đêm mưa bắt đầu rơi. Mưa rả rích không có ý định dừng lại.

Tôi nhíu mày.

"Phải làm sao đây? Em không được thấy Nhật Chiếu Kim Sơn (日照金山) rồi."

Trình Tử Khiêm xoa đầu tôi.

"Đã đến đây rồi, cứ đi xem thử."

Chúng tôi đội mưa, đứng dưới chân núi.

Sương mù dày đặc, hoàn toàn không nhìn rõ.

Trình Tử Khiêm lại vui vẻ kéo tôi chụp một tấm ảnh chung.

Trong ảnh, tôi mặc áo mưa, nhíu mày, vẻ mặt không vui.

"Xấu c.h.ế.t đi được, mau xóa đi."

"Rất đáng yêu, không xấu chút nào."

"Trình Tử Khiêm! Anh cố ý đúng không!"

Anh cười, khoác vai tôi.

"Được được được, vậy chúng ta chụp lại tấm khác."

Tôi cố gắng nở nụ cười, chờ anh bấm máy.

Ai ngờ anh đột nhiên tiến đến hôn tôi một cái.

"Hứa Tri Tri, anh thích em."

Ống kính ghi lại biểu cảm kinh ngạc của tôi.

Trình Tử Khiêm cười, gửi ảnh vào điện thoại.

“Phải đăng lên khoảnh khắc mới được.”

Tức c.h.ế.t đi được, tôi đ.ấ.m anh một cái.

Chờ mẹ tôi biết chuyện, chắc chắn sẽ hỏi đủ điều cho xem!

"A~ lạnh quá đi ~"

"Khóa chặt"

"Anh chỉ muốn chia sẻ hạnh phúc của mình với tất cả mọi người."

Tai tôi nóng lên, vờ rút tay lại.

"Đây còn ở ngoài đường anh đã dám làm bậy rồi! Coi chừng em mách mẹ!"

Không ngờ, vừa dứt lời.

Mẹ tôi đã gửi lì xì rồi.

[Chơi vui vẻ nhé con yêu. /Hoa tươi]

[Con gái Tri Tri nhà ta xinh quá, lại còn ở bên Tiểu Khiêm nữa, đúng là trời sinh một cặp! /Cười lớn]

[Mẹ thấy hai đứa hạnh phúc, trong lòng mãn nguyện lắm rồi. /Trái tim]

Mắt tôi cay cay.

Mở khoảnh khắc ra, thấy dòng trạng thái của Trình Tử Khiêm:

[Cùng người mình yêu, ngắm núi, ngắm sông, ngắm mưa, ngắm sương, ở đâu cũng thấy hạnh phúc.]

Người đầu tiên bấm like chính là mẹ tôi.

Bà ấy còn bình luận một câu:

[Chúc 99 /khóa]

Tôi bật cười trong nước mắt, tựa vào lòng Trình Tử Khiêm.

"Lần này anh chạy không thoát đâu, mẹ em khóa chặt chúng ta rồi."

Trình Tử Khiêm dịu dàng cười nói:

"Anh vốn dĩ chưa từng nghĩ đến chuyện rời đi."

Nói xong, anh ấy cúi đầu hôn xuống.

Dưới chân núi tuyết, mưa bụi giăng giăng.

Vòng tay Trình Tử Khiêm che chở tôi khỏi phong ba.

Ngày trước chúng ta đã hẹn ước, mãi mãi ở bên nhau.

Thấy không, vẫn giữ được lời hứa đấy chứ.

Chốt kèo!
...
Nếu thấy hay, nhớ ủng hộ tớ bằng một lượt follow để cập nhật nhiều truyện mới hơn nha.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo