Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
11
Triệu Đình Đình và Trần Thư Di mấy lần giở trò, gây ra sự bất mãn và làn sóng chỉ trích từ cư dân mạng.
Càng đào càng thấy, lịch sử đen tối của cả hai như chảnh chọe, đóng phim chồng chéo, văng tục chửi bậy bị lôi ra nhắc lại, thiện cảm của công chúng tan vỡ, trong giới cũng không ai dám dùng họ nữa.
Gần cuối buổi ghi hình, tổ chương trình sắp xếp một cuộc phỏng vấn, hỏi chúng tôi đã thu hoạch được gì trong chương trình.
Tôi nhìn vào ống kính, chân thành nói: "Đúng như mọi người đã biết, năm vừa qua, tôi nghỉ học ở nhà, một thời gian dài tôi rơi vào trạng thái mê mang, không biết sự nghiệp mình theo đuổi có ý nghĩa gì, cho đến khi đến thôn Bạch Vân, tôi đã tìm thấy câu trả lời."
"Vùng đất cát cằn cỗi trong thôn có thể trồng lạc, khoai tây, đất màu mỡ sau núi có thể trồng dâu tây, vùng đất ngập nước ven sông có thể trồng lúa, lúa mạch và lau sậy. Ý nghĩa của nông học là để mỗi hạt giống nảy mầm, mỗi mảnh đất không còn cằn cỗi, mang sức sống đến mọi ngóc ngách trên thế giới."
Lúc đó, tôi vừa kết thúc một thí nghiệm lai tạo giống với đạo sư, nhìn bầu trời xanh biếc, chợt cảm thấy rất mệt mỏi.
Cha mẹ cứ cách vài ba ngày lại gọi điện, không giục cưới thì khuyên tôi đổi nghề.
Họ dùng giọng điệu ôn hòa nhất, dưới danh nghĩa quan tâm tôi, mà chê bai chuyên ngành của tôi không thương tiếc.
Thì ra, đã lâu lắm rồi không ai nói với tôi rằng: "Tô Mân, con cứ việc làm điều mình thích, không cần phải lo lắng gì cả, ta mãi mãi là hậu phương vững chắc nhất của con."
Tôi là trợ thủ đắc lực nhất của đạo sư, ông ấy luôn coi tôi như bảo bối.
Thấy tôi thân tâm mệt mỏi, ông ấy sợ tôi nảy sinh ý định bỏ cuộc, bèn ra tay trước: "Hay là, em nghỉ một năm đi, đi du lịch, đi yêu đương, đi tìm ý nghĩa cuộc đời. Đến lúc đó có muốn quay lại hay không, em tự quyết định."
Thật may mắn, ở thôn Bạch Vân, tôi đã tìm thấy câu trả lời mình muốn.
"Hiện tại rất nhiều đạo diễn trong giới đều nhìn trúng tiềm năng của cô, muốn mời cô đóng vai nữ chính trong phim điện ảnh, cô có hứng thú với việc này không?"
Tôi kiên định đưa ra câu trả lời của mình: "Không ạ, tôi vẫn sẽ trở về với đất đai, nơi đó có sơ tâm của tôi."
Không quên sơ tâm, mới có được kết quả.
Ví như Bạch Vi và Từ Hiểu Xuân, tôi tin rằng các cô ấy rồi sẽ có một ngày tỏa sáng trên sân khấu của riêng mình.
Vừa hay tôi đang nghỉ học ở nhà, anh trai tôi liền nảy ra chủ ý.
Ngày chương trình "Xuân" kết thúc, chúng tôi tay xách nách mang rời khỏi thôn Bạch Vân.
Trưởng thôn và dân làng mang theo thịt hun khói và gạo, hận không thể tiễn chúng tôi đi mười dặm.
Tôi đã dựa vào thổ nhưỡng và khí hậu của thôn Bạch Vân, xây dựng cho họ một mô hình sản xuất nông nghiệp mới. Về sau, dân làng Bạch Vân sẽ không cần phải sống cuộc sống hai năm ba vụ với ngô và lúa mì nữa.
Mảnh đất này sẽ càng thêm tràn đầy sức sống, thôn Bạch Vân cũng sẽ ngày càng phồn hoa.
Cuối con đường, xe buýt của đoàn làm phim đã chờ sẵn từ lâu.
Thẩm Quy Tự ôm một bó hoa hồng champagne, từ xa mỉm cười với tôi.
Bạch Vi và Từ Hiểu Xuân mỗi người một bên đẩy nhẹ tôi về phía trước, che miệng cười trộm.
Tôi chậm rãi nhưng kiên định bước về phía anh ấy: "Đợi lâu rồi."
Đường còn dài lắm, những ngày tiếp theo, chúng tôi sẽ cùng nhau chậm rãi bước đi.
Xuân nghe gió hát, hạ tắm nắng ấm. Thu ngửi hương lúa, đông nấu trà thanh.
(Toàn văn hoàn.)
—