Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
“Ma quân, vương phi đã bị treo ở cửa thành bảy ngày rồi.”
“Nàng ta chịu đổi tim cho Ẩm Nguyệt rồi?”
“Vương phi... Đến ngày thứ tư đã sảy thai. Sau đó vương phi nhảy xuống tru tiên đài, có lẽ là đã mất rồi.”
Lạc Hàm nhìn chằm chằm dòng chữ này rất lâu rồi mãi sau cô mới lên tiếng tự hỏi: “Thế là... mình xuyên sách rồi?”
Ngay trước mặt cô là Cây Bồ Đề thọ ngang đất trời, còn có cả Huyền Quy sống ngàn năm đếm không xuể, và cả những lão tổ tông có vai vế kinh người khác. Bây giờ ai cũng nhìn Lạc Hàm bằng con mắt từ ái.
“Theo như cách nói của các vị thì cháu xuyên sách rồi.”
Lạc Hàm còn nhanh tay lật xem lại từng trang, cô phải mau chóng xem thêm lần nữa, càng xem càng thấy tức ngực khó thở: “Trong này đâu có tên của cháu, cháu không phải nữ phụ, không phải nhân vật hy sinh, cũng không phải nhân vật cameo. Thế sao cháu xuyên sách được?”
Mới đây thôi Lạc Hàm vẫn là một cô học sinh bình thường không có gì đặc biệt. Năm nay cô phải thi đại học, dưới hướng dẫn của trường cô đã đăng ký vào ngành Luật mà mình thích. Nếu không bị kéo đến đây một cách đột ngột, thì chắc giờ cô còn đang ngồi ở trước bàn sách ở ký túc xá, chuẩn bị cho kỳ thi ngày mai.
Hồi đó cô thấy mệt nên chỉ nằm thiếp đi chút xíu, lúc tỉnh táo mở mắt lại thấy không ít sinh vật kỳ dị phản khoa học như này. Còn nguyên do vì sao thiếp đi chắc chỉ có trời mới biết.
Càng đáng sợ hơn là gốc cây kia to một cách bất thường, nó còn biết mở miệng, đã thế còn đưa cho cô một cuốn tiểu thuyết. Ánh sáng màu xanh lá ngưng tụ ở ngọn cây trước mặt Lạc Hàm. Lạc Hàm cố bình tĩnh giang tay nhận đồ, sau đó mới có màn đối thoại kỳ dị kia.
Lạc Hàm lặng lẽ nhéo mình, cô tuyệt vọng khi bản thân mình cảm nhận được cơn đau rõ ràng, thậm chí còn cảm nhận được ngọn gió đang di chuyển nhẹ nhàng trong tay. Cô không thể không chấp nhận sự thật rằng cô xuyên sách rồi.
Đã vậy còn xuyên đến một cuốn tiểu thuyết tiên hiệp moi tim móc thận, ngược thân ngược tâm, vì yêu đòi hủy diệt thế giới.
Cô cắn răng chịu đựng sự khó chịu trong lòng cố gắng đọc cuốn sách thật nhanh, đại khái là cô nắm rõ được toàn bộ cốt truyện rồi. Đơn giản hóa thì là một phần ngọn tiên thảo sinh ra thần trí, hóa thành người, trở thành ngọn tiên thảo độc nhất vô nhị. Đúng, ngọn tiên thảo kia chính là nữ chính Vân Mộng Hạm. Trong quá trình tu luyện Vân Mộng Hạm quen biết hai vị thiếu chủ tộc Thương Long ở Chung Sơn, người anh là Lăng Trọng Dục người em là Lăng Thanh Tiêu. Hai vị huynh đệ gặp nữ chính xong đều rơi vào bể tình, thậm chí hai người bọn họ còn lao vào đánh nhau vì nữ chính. Cuối cùng người anh Lăng Trọng Dục rơi vào Ma giới, đổi tên thành Dạ Trọng Dục một đường trở thành Ma tôn, còn người em Lăng Thanh Tiêu đánh bại hết tất cả long tộc trên thiên giới, sau đó kế vị làm thiên đế.
Bá chủ hai giới tiên ma cùng thích một người con gái, hai kẻ nhất quyết không buông tay. Ngoài ra, còn có đại vương Ma tộc, tế ti vu tộc ở ẩn, thái tử tộc phượng hoàng và rất nhiều người đàn ông khác cũng có tình cảm với nữ chính, hơn nữa bọn họ còn không ngại phát động chiến tranh vì nữ chính. Nữ chính được nhiều người thích là thế nhưng nàng ta lại chỉ yêu gã đàn ông tệ bạc như Dạ Trọng Dục, chính vì yêu nên Dạ Trọng Dục kêu gì nàng ta cũng làm, từ moi tim móc thận, ngược tâm ngược thân.
Nữ chính ở cạnh Dạ Trọng Dục phải chịu cảnh khốn khổ đã khiến đông đảo nhóm nam phụ sục sôi máu lửa, không ít người dấy binh đến cướp đoạt nữ chính, trong số đó có nam hai Lăng Thanh Tiêu là cường thế nhất. Lăng Thanh Tiêu xuất thân từ tộc Thương Long ở Chung Sơn, trong Long tộc thì xuất thân của y vô cùng cao quý, nhưng từ lúc sinh ra đến khi trưởng thành cuộc sống của y lại rất bi thảm.
Lăng Thanh Tiêu vốn là kết tinh giữa tộc Thương Long ở Chung Sơn và tộc Ứng Long ở Lâm Sơn. Hắn là con vợ cả, là con cưng của trời. Thế nhưng đúng lúc đó, đứa con riêng bên ngoài cũng được sinh ra, hai đứa trẻ chỉ cách nhau mấy ngày. Ngày Lăng Thanh Tiêu chào đời thiên địa hiện dị tượng, mà đứa con riêng kia ra đời trong một căn nhà rách nát, nom cực kỳ ốm yếu.
Phụ thân thương đứa con riêng ốm yếu, lão lo đứa con yêu của mình sẽ bị vợ cả ganh ghét, lo nó không sống yên với bà vợ cả nên lão liều đánh tráo hai đứa trẻ.
Đứa con riêng mà cô nói đến là nam chính Dạ Trọng Dục, còn con trai trưởng bị tráo đổi kia là Lăng Thanh Tiêu.
Dạ Trọng Dục phản tiên nhập ma, sửa họ thành Dạ. Một ngàn năm trước hắn ta vẫn còn là Lăng Trọng Dục, vẫn là đại công tử Chung Sơn được người người vây đỡ. Còn Lăng Thanh Tiêu thì sao? Lại trái ngược hoàn toàn với hắn.
Sau khi Lăng Thanh Tiêu trở thành con riêng, hắn là cái đinh trong mắt chủ mẫu. Chủ mẫu Túc Nghi Phương cũng không biết ‘Đứa con riêng’ này mới là con trai ruột của mình. Xuất thân bà ta vốn đã cao quý lại còn thêm tính ghen tị nên bà ta rất khắt khe với Lăng Thanh Tiêu. Thậm chí vì để bồi bổ sức khỏe cho 'Đứa con trai' ốm yếu mà bà sẵn sàng lấy máu của Lăng Thanh Tiêu mỗi tháng để cho Lăng Trọng Dục tắm thuốc. Sau đó phụ thân hắn tìm được cơ hội nên liền nhanh tay rước 'Mẹ đẻ' của hắn vào hậu viện làm thiếp. Lúc này hai đứa trẻ đã bị tráo đổi khoảng mười năm, lão ta không muốn phát sinh thêm khúc mắt lại càng không dám đắc tội với Túc gia ở Lâm Sơn. Lão nhủ nếu đã sai thì cứ mặc nó sai, lão vẫn để Bạch Linh Loan nuôi Lăng Thanh Tiêu, để Lăng Trọng Dục tiếp tục làm thiếu gia, làm con ruột dưới gối chủ mẫu.
Lăng Thanh Tiêu hoàn toàn không biết gì cả, hắn cho rằng Bạch Linh Loan là mẹ ruột mình. Còn Bạch Linh Loan biết tất cả, ả ta biết con trai mình được mọi người vây đón dưới gối chủ mẫu, cũng biết hắn mới thật sự là con ruột của chủ mẫu. Bạch Linh Loan nhìn Lăng Thanh Tiêu liền sinh ra loại khoái cảm khi được trả thù, ả ta động một tí đánh chửi Lăng Thanh Tiêu, tâm trạng cứ lên xuống thất thường. Lăng Thanh Tiêu chỉ nghĩ là do bản thân mình chưa đủ tốt mới khiến mẹ mình căm ghét, vậy là hắn càng thêm nỗ lực tu luyện.
Nhưng cho dù hắn có cố gắng như thế nào đi chăng nữa thì người mẹ kia vẫn luôn lạnh mặt với hắn. Đích mẫu bức hại, sinh mẫu căm ghét, Lăng Thanh Tiêu trở nên trầm mặc, nguội lạnh, hắn dốc lòng tu luyện cũng dần trở thành một tảng băng, lạnh lùng nghiêm túc.
Thậm chí hắn còn không cười nữa.
Nếu chỉ có vậy thì không nói làm gì, sau khi nhận ra mình không được lòng người khác rồi thì chẳng có gì là không chấp nhận được. Nhưng hết lần này đến lần khác trời cao vẫn không chịu buông tha cho hắn.
Lăng Thanh Tiêu ba trăm tuổi thành tiên, một nghìn tuổi tấn thăng thiên tiên. Với tốc độ tu luyện này trước giờ tiên giới chưa từng có tiền lệ, chủ mẫu cay nghiệt, bà ta dùng mạng của Bạch Linh Loan để đe dọa hắn, buộc Lăng Thanh Tiêu giao ra Long Đan.
Long Đan là tinh hoa của một con rồng, một khi ly thể khó mà bảo toàn tánh mạng. Lăng Thanh Tiêu vì sinh mẫu mà tự tay móc Long Đan, chủ mẫu lấy được Long Đan của hắn liền vội vàng mang cho Lăng Trọng Dục làm thuốc bổ, Lăng Thanh Tiêu cũng vì đó mà đại thương nguyên khí. Lăng Thanh Tiêu hoàn toàn không hay biết gì, lúc hắn moi Long Đan là lúc người mẹ mà hắn tưởng là ruột thịt, người mẹ mà hắn dùng hết tu vi và tánh mạng để cứu, đang thấy khoái ý.
Mẹ con bọn họ tương tàn, con ả sẽ ngư ông đắc lợi, sung sướng biết bao.
Lăng Trọng Dục dựa vào Long Đan của Lăng Thanh Tiêu mới có thể xông phá bình cảnh tấn thăng thành tiên. Chủ mẫu giấu diếm chuyện Lăng Thanh Tiêu đã thành tiên từ lâu, bà ta dành cái danh thiên tài của Lăng Thanh Tiêu cho Lăng Trọng Dục. Chủ mẫu trắng trợn ăn mừng, mời rất nhiều khách khứa đến dự tiệc chúc mừng, không ngờ ngày hôm đó thiên lôi giáng xuống.
Thiên lôi không phải chuyện hiếm lạ, muốn thi phăng thì ai cũng phải trải qua lôi kiếp. Nhưng khách khứa hôm đó nhìn kỹ lại phát hiện nó là Tru Ma Lôi.
[1] Sét giết ma =))) chưa tìm được từ phù hợp nên em để như này.
Bốn bề xôn xao bàn tán, chủ mẫu vốn là Ứng Long thuần khiết, Lăng gia chủ cũng là Thương Long cổ lão, hai loài rồng thuần tuyệt sẽ không sinh ra một đứa trẻ có huyết mạch Ma tộc. Trong số những người có mặt ở đó chỉ có Bạch Linh Loan là tạp giao giữa tiên và ma.
Sự thật cứ như vậy bị vạch trần một cách vội vàng tàn khốc, Lăng Trọng Dục không phải con trai chủ mẫu, Lăng Thanh Tiêu luôn bị chủ mẫu ngược đãi mới là con trai ruột.
Bước ngoặt đến quá nhanh, không ai kịp trở tay. Bấy giờ thiên lôi nổ vang, đột nhiên đạo Ma Tru lôi đầu tiên đánh xuống. Trong cơ thể Lăng Trọng Dục có Long Đan của Lăng Thanh Tiêu mà thiên lôi căn cứ vào hơi thở để phân biệt Lăng Thanh Tiêu vì đó cũng bị thiên lôi phán định là ma tộc. Thiên lôi đánh xuống, chủ mẫu và Bạch Linh Loan không để ý đến tính mạng nhào tới che chở cho Lăng Trọng Dục. Duy chỉ có Lăng Thanh Tiêu đứng một mình không ai quan tâm, hắn gắng gượng dựa vào mình chống đỡ bốn chín đạo thiên lôi.
Sống chết trước mắt, phụ thân, sinh mẫu, dưỡng mẫu, cữu cữu, biểu muội, tất cả mọi người đều chọn Lăng Trọng Dục, ngay cả tiểu sư muội Vân Mộng Hạm được Lăng Thanh Tiêu bảo vệ bảy trăm năm cũng thế. Chỉ còn một đạo thiên lôi cuối cùng, thiên lôi không có thần chí không phán đoán được ai mới là ma tộc thật nên đã giao quyền phán đoán cho linh vật trời sinh duy nhất ở đây, đó là nữ chính Vân Mộng Hạm.
Vào lúc quan trọng nhất nữ chính chọn nam chính, nàng ta phán Lăng Thanh Tiêu là ma tộc.
Tia sét bỗng nhiên giáng lâm, uy lực lôi kiếp cường đại thậm chí đanh bay cả nửa tòa Chung Sơn. Lăng Thanh Tiêu cũng do đó mà rớt vào trong vực sâu Tuyệt Linh. Vực sâu Tuyệt Linh tục truyền là nơi thần rơi xuống, không có một ngọn cỏ, không có một sinh linh nào có thể ra ngoài, tên cổ là vực sâu Tuyệt Linh.
Thế nhưng Lăng Thanh Tiêu vẫn sống vẫn quay về được, hắn trèo ra khỏi vực thẳm không có người sống, từ đây hắc hóa, hắn không màng tất cả trả thù nam chính Dạ Trọng Dục. Hết lần này tới lần khác nữ chính và nam chính ngược thân ngược tâm, mỗi lần nữ chính bị thương liền chạy về tìm Lăng Thanh Tiêu, rồi Lăng Thanh Tiêu lại chữa lành cho nữ chính, xong nam chính ngoắc tay một cái nàng ta lại quay về. Lòng vòng luẩn quẩn, lặp đi lặp lại khiến Lăng Thanh Tiêu cũng điên lên rồi.
Hắn không muốn giành lại nữ chính nữa, cũng không buồn theo cầu đại đạo, hắn chỉ muốn giết Dạ Trọng Dục, để rồi đó thành chấp niệm.
Sau khi Lăng Thanh Tiêu hắc hóa hắn gặp ai cũng đánh, cứ thế dùng sức một mình bức ép phần lớn nhóm nam phụ thành đồng minh của mình. Nhóm nam chính, nữ chính, nam phụ liên minh, toàn bọn liên thủ chống lại Lăng Thanh Tiêu. Kết quả mọi người không ai đánh lại Lăng Thanh Tiêu, nam nữ chính bất lực không màng lệnh cấm lục giới, phát động cấm thuật thời thượng cổ.
Cấm thuật hiện thế, đất trời rung chuyển, chúng sinh sợ hãi không thôi. Mà lúc này hai phe tiên ma còn đang giao chiến, nhìn bằng mắt thường cũng thấy trời đất lung lay sắp đổ, toàn bộ thế gian sắp bị hủy hoại.
Lạc Hàm lật đọc thêm lần nữa, xác định không thấy tên mình ở một trang nào, đột nhiên cô có một dự cảm chẳng lành: "Không nhẽ, cháu chỉ là một trong hàng ngàn hàng vạn sinh linh gặp nạn kia?"
Vậy cô còn xuyên sách làm gì nữa, giờ tự chết có khi còn chút sĩ diện.
Gốc cây kia là cổ lão, cây bồ đề nhìn trông có vẻ là người có địa vị cao nhất ở đây, ông hiền từ nói: "Người ở ngoài lục giới, cũng không phải trải qua luân hồi nên đương nhiên trong sách sẽ không có tên của người."
Lạc Hàm không biết phải làm gì cho phải, cô nói: "Có phải các vị tìm nhầm người không? Bên trong cốt truyện không có bất kỳ chuyện gì của cháu, mà cháu xuyên sách cũng không có tác dụng gì. Hay là các vị thần tiên cứ thả cháu về trước đi, cháu sắp thi rồi."
Sau khi các lão tổ tông nghe thấy những lời oán than của Lạc Hàm cũng chỉ biết lắc đầu cười hiền. Vị Huyền Quy trong đó chậm rãi mở miệng nói: "Chúng tôi không tìm sai người. Bây giờ Lăng Thanh Tiêu khăng khăng muốn phát động chiến tranh, Dạ Trọng Dục và Vân Mộng Hạm vì ngăn cản hắn mà đã phát động cấm thuật. Cấm thuật hiện thế, đất trời gặp nạn mới kinh động đến bọn khọm già chúng tôi. Nhưng lúc chúng tôi thức tỉnh thì đã quá muộn, việc đã đến nước này mà hắn ta vẫn không chịu dừng tay. Chúng tôi không có cách nên mới hấp tấp triệu hoán thiên đạo, thỉnh cầu thiên đạo quy vị, chủ trì đại cục."
Huyền Quy nói xong mấy lão tổ khác cũng chậm rãi cúi đầu cùng nói: "Thỉnh cầu thiên đạo chủ trì đại cục, cứu vớt thế gian miễn cho ngàn vạn sinh linh chết trong khói lửa chiến tranh."
Lông mày Lạc Hàm nhướn lên một chút: "Thiên đạo mà các vị nhắc đến... Là cháu ấy hả?"
“Không sai.” Cây Bồ Đề vẫn chậm chạp ung dung như trước, lão vung một chiếc lá lên. Sau đó trước mặt Lạc Hàm hiện ra một đống hình ảnh, núi lở đất nứt, nước biển chảy ngược, chốn thì lũ lụt chốn thì hỏa hoạn. Hình ảnh chuyển cảnh, giữa những tầng mây hỏa dày đặc, hỏa lực tập trung, thuật pháp, tiên khí va chạm dữ dội trên không trung. Một luồng ánh sáng yêu tà nối liền trời đất, xuyên thẳng vào chỗ sâu nhất trong tầng mây.
Lạc Hàm sinh lòng suy đoán: “Đây là…”
“Đúng thế, đây mới là cảnh tượng chân thực ngoài kia. Chúng tôi vì triệu hoán thiên đạo mà góp sức kiến tạo kết giới tại đây.”
Lạc Hàm quay đầu nhìn xung quanh, quả nhiên chỗ này có bao phủ một vòng sáng xanh nhạt trong nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn thấy phần biên bị cưỡng ép. Lạc Hàm nhất thời không biết nên cảm khải mình sống mười tám năm bình thường bỗng trở mình thành thần, hay là nên cảm thán mấy tên điên ngoài kia đánh nhau tới mức phá hủy cả chốn dung thân của mình.
Lạc Hàm yên lặng tiêu hóa thông tin, một lúc sau mới mở lời dò xét: “Nhưng, cháu chỉ là một người bình thường, từ nhỏ không cúp học không chép bài bạn cũng không yêu sớm, là người hiếu thuận với bố mẹ, kính trọng giáo viên…”
Cây Bồ Đề vỗ tán đong đưa từng ngọn cây: “Người là do đất trời cấu thành, không có bố mẹ.”
“Nhưng bố mẹ cháu...”
“Bọn họ là thiên đạo của một thế gian khác, nói cho đúng thì là người đó. Người đó vì để người thuận lợi trưởng thành mới biến hóa thành bố mẹ của người chăm người lớn lên. Lúc người mới sinh thần trí, hình thể quá yếu, chúng tôi sợ xảy ra biến số nên đã nhờ thiên đạo của thế gian khác mang người đi, bảo vệ người trưởng thành, dạy người cách để thực hiện nghĩa vụ của một thiên đạo. Tốc độ thời gian trôi qua giữa hai thế gian là khác nhau, chúng tôi vốn định để người ở chỗ đó thêm mấy mươi ngàn năm mới đón người về. Không ngờ, thời đến cản không kịp.”
Lạc Hàm ngây dại, cô cứ tưởng mình không phải người đã là chuyện kinh dị lắm rồi, ai ngờ chuyện kinh dị hơn là chuyện bố mẹ của cô cũng không phải người. Thậm chí cô còn không có bố mẹ, người cô cho là bố mẹ thật ra là do ‘Người đó’ biến hóa ra.
Lạc Hạm tạm thời mất khả năng phản bác, cô chỉ thều thào hỏi: “Vậy… cuối cùng thì cháu phải làm gì?”
“Cung nghênh thiên đạo quy vị.” Cây Bồ Đề cong cong nhánh cây xuống với Lạc Hàm, vô số lá cây rơi xuống như mưa. Cây Bồ Đề nói với Lạc Hàm bằng cái giọng vui như bố đẻ em bé, hiền lành lạ kỳ: “Bây giờ, mời thiên đạo đi cứu vớt thế giới.”
Lạc Hàm đầu đầy dấu hỏi.
Càng đáng sợ hơn là ngoại trừ cô, những người khác ở đây vốn không phát hiện những lời này có gì đó không đúng. Lạc Hàm trong lúc khiếp sợ đã mơ hồ có chút ít sụp đổ: “Không lâu trước đó cháu còn đang thi cuối kỳ, bây giờ các vị đòi cháu đi cứu thế giới? Cháu cứu kiểu gì?”
“Đơn giản lắm, cản Lăng Thanh Tiêu là được. Nếu hắn không khăng khăng tiến đánh ma giới, Dạ Trọng Dục và Vân Mộng Hạm sẽ không bị bức vào đường cùng, bọn chúng sẽ không phát động cấm thuật, đất trời sẽ không gặp đại nạn như thế…” Cây Bồ Đề còn chưa nói xong, đột nhiên kết giới bị lay động, Lạc Hàm giẫm trên kết giới cũng cảm nhận được trời đất đang sáng lên.
Mọi người hốt hoảng ổn định thân hình, vừa rồi kết giới rõ ràng đã thu nhỏ đi một vòng, ánh sáng cũng trở nên ảm đạm. Cây Bồ Đề thả một chiếc là ra
Ngay sau đó giọng điệu cũng không còn điềm tĩnh như lúc ban đầu: “Không hay rồi, Lăng Thanh Tiêu động thủ rồi. Dạ Trọng Dục cũng vừa kích hoạt cấm thuật, không còn kịp rồi, mau đưa người quay ngược thời gian.”
Sau khi Cây Bồ Đề lên tiếng, từng lão tổ tông cũng nhao nhao, quanh người Lạc Hàm được bao bọc bởi các tầng ánh sáng nhu hòa. Rất bất ổn, cô gào mỏ lên gọi: “Chờ một chút, trước khi đi phải nói cho cháu biết cháu nên làm gì chứ? Nhưng mà sao lại là cháu?”
"Người là hóa thân của thiên đạo, không ở lục giới, không trải luân hồi, thế gian chỉ có người mới có thể xem nhẹ thời không tự do qua lại tương lai. Ngoài người không có kẻ nào có thể làm được như thế, ngay cả chúng tôi cũng không được. Nhưng mỗi lần mở ra vòng xoáy thời không sẽ tiêu hao một lượng linh lực cực lớn, bây giờ chúng tôi tập trung nhân lực đưa người về quá khứ. Thiên đạo, mong người nhớ kỹ, một khi thế gian bị hủy diệt, chưa kể đến sinh linh chốn này bị tận diệt mà người vì thiên địa sinh ra linh trí cũng sẽ biến mất theo vạn vật. Sinh linh hưng thịnh, người mới hưng thịnh, sinh linh diệt tuyệt người cũng sẽ bị tổn hại."
"Người chỉ đi được đúng lần này, bọn già này không còn thời gian để mở ra vòng xoáy thứ hai. Người phải nhớ rõ người chỉ có một cơ hội duy nhất, bất kể là dùng cách gì cũng phải ngăn cản Lăng Thanh Tiêu."
Lạc Hàm còn chưa kịp mở miệng đã bị luồng linh khí dồi dào hộ tống rơi vào vòng xoáy thời không. Trước khi vòng xoáy khép lại, Lạc Hàm nhìn thấy kết giới tan rã, lộ ra phía quang cảnh tan hoang bên ngoài. Chân trời tối tăm mù mịt nhưng cô thấy một người đứng ở trong mây. Vì cách nhau quá xa nên cô không thấy rõ tướng mạo người kia, chỉ lờ mờ thấy hắn nâng tay vung kiếm, ngay lập tức mặt đất nứt ra một cái rãnh vừa sâu vừa bén, ngay cả ngọn núi phía xa cũng bị chém thành hai nửa.
Hình như hắn cảm giác được gì liền nhìn về phía Lạc Hàm. Trong nháy mắt đó, sơn hà tĩnh lặng, đất trời im ắng.