Vậy nên Tiên Tôn là vì nhìn thấy kẻ thù bị dẫm nát, lại còn phát hiện ra nữ nhân mà kẻ thù thích lại thích mình nên mới tìm lại được thể diện, hóa giải tâm ma?
Ta âm thầm trợn trắng mắt.
Thù dai nhỏ nhen, siêu cấp ấu trĩ.
Đáng đời bị tâm ma quấn thân bao nhiêu năm!
Tư Dạ không phản ứng với sự châm chọc của Tiên Tôn.
Hắn chỉ lặng lẽ nhìn ta, chờ đợi câu trả lời.
Cùng lúc đó.
Một luồng ánh sáng rực rỡ bao phủ lấy Tiên Tôn, báo hiệu tu vi hắn ta đang tăng mạnh.
Có hắn ta chống đỡ, kết giới liền trở nên kiên cố.
Mọi người cuối cùng cũng có thể tập trung toàn lực phản kích yêu thú.
Nguy cơ của tiên giới xem như đã được giải trừ.
Chỉ còn một chút nữa, ta có thể công lược Tiên Tôn, hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống.
Thế là ta dày mặt nịnh nọt hắn ta vài câu nữa, tâng bốc đến mức mặt hắn ta phê pha ngất ngây.
Tư Dạ cúi đầu đứng bên cạnh giống như một pho tượng sắp vỡ vụn.
Cuối cùng, hắn bật cười chua xót, sau đó cất bước rời đi.
Bước chân vô cùng nặng nề.
Ta gấp muốn ch.
Cha nó!! Điểm công lược sao còn chưa đủ vậy hả??!
Hệ thống: [Ký chủ, công lược thành công.]
Cuối cùng cũng xong!!
Lúc này, Tiên Tôn mỉm cười với ta: “Tuy tư chất của ngươi bình thường, nhưng xét ngươi đã giúp ta hóa giải tâm ma, lại còn khiến Tư Dạ bị đả kích nặng nề… Bản tôn có thể phá lệ, thu ngươi làm đệ tử.”
“Ngươi có nguyện ý không?”
Ha ha.
Trước khi bị đuổi khỏi tiên môn, ta vốn đã là đệ tử dưới trướng hắn ta.
Vậy mà hắn ta chẳng nhớ nổi.
Hắn ta rốt cuộc lạnh nhạt với đệ tử của mình đến mức nào vậy??
Dù sao thì công lược cũng đã hoàn thành, ta không cần phải nhẫn nhịn nữa.
Ta dậm chân, quát thẳng vào mặt hắn ta: “Dù ta có mù cũng không thể thích loại nam nhân ấu trĩ như ngươi!!”
“Đáng đời ngươi bị tâm ma quấn thân!”
“Đáng đời ngươi bị Tư Dạ tát vào mặt!”
“Ngươi chính là một Đại! Ngốc! Nghếch!!!”
Nói xong, ta quay người đuổi theo Tư Dạ.
Chỉ để lại Tiên Tôn ngơ ngác đứng giữa trời gió lộng.
22.
“Tư Dạ! Tư Dạ! Chờ ta một chút!”
Ta chạy theo gọi hắn.
Hắn phớt lờ, tiếp tục bay về phía trước.
Nhưng với tốc độ của hắn, nếu thực sự muốn bỏ rơi ta thì dễ như trở bàn tay.
Ta nhanh chóng đuổi kịp, níu lấy tay hắn.
*từ giờ nu9 cũm đổi xưng hô lun nhíe
“Tư Dạ, ta muốn ở bên cạnh chàng.”
Thân hình hắn khẽ cứng lại.
Hắn nhắm mắt, sau đó lạnh lùng gạt tay ta ra.
“Nàng cho rằng ta sẽ không làm gì nàng nên muốn trêu đùa ta sao?”
“Ta thừa nhận, ngay từ lần đầu tiên gặp nàng, ta đã động tâm, nàng thành công rồi, mãn nguyện chưa?”
“Nàng tiếp cận ta còn muốn gì nữa? Nói đi, ta đều cho nàng.”
Ta kéo hắn lại.
“Ta muốn chàng, Tư Dạ, ta chỉ muốn chàng.”
“Dù sau này chàng có gi*t ta, ta cũng muốn ở bên chàng.”
“Vậy nên đừng đuổi ta đi, được không?”
Trước đây, ta có chút sợ hắn, nhưng bây giờ, ta đã biết…
Hắn sẽ không bao giờ làm tổn thương ta.
Ngay cả khi ta làm tổn thương hắn.
Tư Dạ nghiến răng, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn.
“Là nàng nói đấy, đừng hối hận.”
Giống như nếu ta dám hối hận, hắn sẽ lập tức dùng xích khóa ta lại, không bao giờ thả ra nữa.
Nhưng mà…
Khả năng ta hối hận?
Nhỏ đến đáng thương.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn…
Ta đã động lòng.