Tôi cặm cụi với cây đàn guitar, nhưng bàn tay nhỏ này thực sự vướng mắc đó. Chẳng hiểu sao đứa bé mười tuổi đầu lại phải sống trong thế giới sinh tồn này. Thoạt đầu tôi đã tưởng thế giới nơi alien đối xử với con người không khác gì gia súc như thế này là bình thường, đến khi mẹ tôi kể về thế giới trước kia chưa có bọn chúng. Con người chung sống với nhau yên bình, một cuộc sống mà tôi tưởng như trong cổ tích.
Thế đó. Giờ đây con người tranh nhau để được sống. Tôi cũng vậy. Bọc bên ngoài lớp áo giáp sắt cứng cỏi, nếu không thì có lẽ tôi chẳng sống nổi.
Thế quái nào "chủ" của tôi lại đối xử với tôi rất tệ bạc. Bọn chúng xem con người như thú cưng. Và có rất nhiều dạng "chủ" cưng con thú của mình. Tôi thì không được thế. Đời bạc điên lên được.
Hôm nay vì cổ họng bị đau, mà tôi không hát cho "chủ" nghe được, ngay lập tức nó đã tát vào mặt tôi. Vào mặt một đứa trẻ mười tuổi. Tôi loạng choạng té ra sau, nhưng rồi cũng chỉ cố gắng đứng dậy mà không rơi một giọt nước mắt nào. Khi hắn rời đi, những người canh gác dắt đám trẻ em chúng tôi về phòng. Tôi lặng lẽ vào góc phòng ngồi, một phần vì cú đánh đó quá đau, đến mức tôi có cảm giác má mình bị rướm máu, một phần vì tôi không muốn Mizi thấy bộ dạng xấu xí này. Đang ủ rũ, bỗng có một bàn tay nhỏ chìa ra phía tôi.
"Cho cậu này."
Một thằng nhóc tóc đen có chiếc răng nanh. À. Tôi biết cậu ta. Ivan - một tên thiên tài và được "chủ" khá cưng chiều vì thành tích cậu ta mang lại khiến nó hãnh diện. Tôi ôm chiếc má sưng của mình, phớt lờ Ivan. Nhưng tên nhóc đó cứng đầu hơn tôi nghĩ, cậu ta nắm lấy tay tôi, không hiểu sao bằng tuổi nhau mà hắn khỏe thế nhỉ. Ivan dúi vào tay tôi một viên kẹo. Trong chốc lát, mắt tôi sáng lên.
Trẻ con ở đây chỉ có kẹo khi đạt được thành tựu gì đó thôi, nên trong chúng tôi ít khi được ăn kẹo. Tại sao tên này lại đưa thứ quý giá này cho tôi nhỉ? Có phải cậu ta ỷ mình giỏi, một cục kẹo với cậu ta không là gì không?
Nhưng với một đứa trẻ, sức hút của kẹo không thể cưỡng nổi. Tôi mân mê bóc cục kẹo ra. Oa, là vị socola. Nghe nói vị này là ngon nhất trong tất cả các vị đó. Tôi bỏ viên kẹo vào miệng ngoan ngoãn ngồi nhai. Còn Ivan ngồi kế bên xích lại gần tôi, dùng chiếc khăn tay trắng chấm nhẹ nhẹ lên bên má sưng của tôi. Dù hành động có hơi vụng về, nhưng lại rất tỉ mỉ cẩn thận cứ như sợ tôi đau.
"Sao cậu cho tôi viên kẹo này. Đừng tưởng sẽ mua chuộc được tôi nhé"
Tôi nghe tiếng Ivan cười nhẹ trước cái bĩu môi của tôi.
"Tớ không thích ăn vị socola nên đưa cho cậu đó."
"À mà này, cậu không thấy gì vụ việc ban nãy đâu đúng không?"
Tôi dò hỏi Ivan, việc bị đánh như thế khiến tôi cảm thấy xấu hổ.
"Ừm tớ không thấy gì đâu"
Với suy nghĩ non nớt của đứa trẻ con, tôi tin lời đó là sự thật. Sau này tôi biết, Ivan đã chứng kiến mọi thứ từ đầu.