Gia Đình Còn Ai Thích Đàn Ông Không? - Chương 6

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Tôi biết, anh ta đang mắng tôi, thực ra là đang nhắc tôi nên trốn đi lâu hơn.
 
Ngồi trên máy bay, tôi mở bức ảnh đó ra, trong ảnh có vòng tay không?
 
Tôi phóng to xem đi xem lại rất nhiều lần, cuối cùng mới phát hiện trên cổ tay Giang Triều An có một viên ngọc bích màu xanh dương chỉ còn một nửa.
 
Nhìn đi nhìn lại, tôi vẫn thấy thật buồn cười, kế hoạch tôi dày công thực hiện lại thất bại vì điều này.
 
 
Tôi lang thang ngoài phố suốt một tuần.
 
Cuối cùng không thể xin nghỉ thêm được nữa, tôi đành lên máy bay vào giữa đêm.
 
Sau khi xuống máy bay, tôi cảnh giác cao độ suốt dọc đường, mãi đến khi đặt hành lý vào trong cốp xe mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Khi tôi vừa mở cửa xe, liền nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc.
 
Tiếng giày da giẫm trên mặt đất "thịch thịch thịch" ngày càng to và gần hơn.
 
Không phải tôi không muốn chạy, mà là tôi đã bị bao vây rồi.
 
Thịnh Từ Diên kéo tay tôi ra khỏi cửa xe rồi đóng cửa lại.
 
Tôi liếc nhìn sắc mặt anh, rồi lập tức cúi đầu.
 
"Sao không tiếp tục trốn nữa? Tôi còn tưởng cậu sẽ ở bên ngoài cả đời cơ."
 
Tôi lắc đầu, nước mắt không thể chảy ra.
 
"Sợ rồi à? Tôi còn tưởng cậu không sợ trời không sợ đất cơ mà?"
 
Tôi cố gắng kiềm chế đôi chân đang run rẩy.
 
"Sao anh biết tôi đã trở về?"
 
Thịnh Từ Diên khẽ nhếch môi, cười lạnh, "Người làm việc cho hãng hàng không này mang họ Thịnh."
 
Tôi cúi đầu thấp hơn nữa.
 
"Còn gì muốn hỏi không?"
 
Câu này còn có một ý nghĩa khác, là còn có gì muốn nói không.
 
Nhìn thấy tôi im lặng, "Không có gì thì đến lượt tôi rồi."
 
Tôi điên cuồng lắc đầu, "Có, tôi còn có chuyện muốn nói."
 
"Được, nói đi."
 
"Để vệ sĩ của anh ra ngoài."
 
"Họ đi rồi, nói đi nhưng tôi khuyên cậu tốt nhất đừng có mưu kế gì."
 
Tôi quỳ xuống "bịch" một tiếng.
 
Tôi còn dám mưu kế gì nữa, tôi chỉ muốn khi quỳ xuống xin anh ấy tha thứ, ít nhất còn giữ lại chút thể diện.
 
Thịnh Từ Diên sắc mặt càng tệ hơn, "Đứng dậy."
 
Tôi nhân lúc đó ôm lấy đùi anh ta, "Không đứng dậy, trừ khi anh tha thứ cho tôi."
 
Thịnh Từ Diên lập tức bế tôi lên ngang.
 
"Một cái quỳ mà muốn tôi tha thứ cho cậu, nghĩ hay thật."
 
Tôi biết anh ta sẽ không bỏ qua cho tôi, nên tôi ngừng giãy giụa.
 
Chỉ là tôi vẫn cảm thấy có chút oan ức, tôi đã cố gắng hết sức để giảm thiểu tổn thương với anh ấy.
 
Mỗi khi nghĩ đến việc tôi đã cố gắng đến thế, nhưng cuối cùng lại làm hỏng hết, nước mắt tôi không thể ngừng rơi, chậm rãi làm ướt ngực anh ta.
 
"Biết sai rồi chứ?"
 
Sai?
 
Tôi khóc chỉ vì bản thân không đủ tài giỏi mà thôi.
 
Biết anh ta sẽ giận, biết anh ta sẽ giận vì bị lừa, dù sao cũng sẽ giận.
 
Vậy tôi lừa anh ta có sai không, nếu thành công thì sao?
 
Thấy tôi vẫn im lặng, Thịnh Từ Diên giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn.
 
"Tôi sẽ không thật sự làm gì cậu đâu."
 
Khóc thật sự là một việc rất mệt mỏi, liên tiếp nhiều ngày lo lắng và sợ hãi, tôi quả thật không có thời gian nghỉ ngơi.
 
Giờ đây, vì không còn gì để mất, tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
 
Vòng tay của Thịnh Từ Diên vững chắc và mạnh mẽ, lắc lư một lúc tôi đã ngủ thiếp đi.
 
 
"Thức dậy rồi thì đừng giả ch ết nữa."
 
Cái gì đến thì cũng phải đối mặt.
 
Tôi vén chăn lên, mở miệng liền nói: "Xin lỗi, tôi sai rồi."
 
Thịnh Từ Diên thấy tôi thành khẩn, gật đầu một cái.
 
"Để tôi cho cậu một cơ hội giải thích."
 
Tôi lập tức xoay người ngồi dậy trên giường, có cơ hội còn không nhanh chóng nắm lấy thì đúng là ngốc.

"Ban đầu khi nói chuyện với anh, tôi không biết đó là anh. Ngày gặp mặt đó tôi đến, nhìn thấy là anh, tôi liền bỏ chạy. Đây là một hiểu lầm, tôi cũng không muốn như vậy. Sau đó… sau đó tôi đã xóa và chặn anh. Ai ngờ… anh lại tự đưa mình vào bệnh viện. Rồi những chuyện sau đó anh đều biết rồi."
 
Thịnh Từ Diên nghe xong im lặng rất lâu, mới hỏi một câu: "Ba tháng đầu, cậu có động lòng không?"
 
"Có."
 
Tôi gật đầu.
 
"Chứ không phải tôi cũng không để anh làm bạn trai tôi."
 
Nhìn thấy sắc mặt Thịnh Từ Diên dịu lại, tôi biết lần này tôi đã nói đúng chỗ rồi.
 
"Vậy anh có thể từ bi tha thứ cho tôi không?"
 
Tôi chớp chớp mắt nhìn anh.
 
"Được."
 
Tôi suýt nữa mừng đến rơi nước mắt.
 
"Thịnh Từ Diên, cảm ơn anh. Anh là người tốt, sau này tôi sẽ không cãi nhau với anh nữa."
 
"Nhưng, cậu phải đền cho tôi một người bạn gái."
 
Tôi giả vờ không hiểu, "Tôi sẽ giới thiệu cho anh một cô bạn của tôi."
 
"Tôi chỉ cần cô bạn gái trên mạng của tôi thôi."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo