Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Chu Kiều Kiều bĩu môi, lại bắt đầu nũng nịu:
“Phương Sâm, cậu biết mà, Chu bảo bối chỉ là một bà bầu nhỏ dại, chẳng biết gì cả, làm sao làm được mấy chuyện như vậy? Biết đâu là cậu từng đắc tội với ai đó, người ta thuê hacker lấy trộm ảnh rồi tung lên?”
Thật là vinh dự quá mức, đến mức bị người ta thuê hacker chỉ để đăng một bức ảnh chẳng mấy ảnh hưởng kia.
Lúc này, cô trợ lý giáo vụ cũng chen vào:
“Đúng đấy, nếu em thấy ảnh hưởng, chúng tôi sẽ nhờ admin xóa bài là được. Em là sinh viên, còn phải học bốn năm nữa, đừng quá mạnh mẽ như vậy. Ra ngoài người ta lại tưởng sinh viên trường mình đều thế thì phiền lắm.”
Cô ta hôm nay đeo túi hàng hiệu đời mới nhất, vừa nhìn là biết đắt đỏ. Nhìn ánh mắt đưa tình giữa cô ta và Chu Kiều Kiều, tôi lập tức hiểu ra cô ta đã nhận quà, giờ thành tay sai của Chu Kiều Kiều.
Tôi cúi mắt, lấy điện thoại dự phòng ra.
“Nếu các người không biết, lại chẳng muốn lo chuyện, thì tôi gọi cảnh sát vậy. Cảnh sát giúp tôi, vừa tiện lại nhanh.”
Nói xong, tôi ấn gọi 110.
“Bạn học Phương, khoan đã!”
Trưởng khoa sợ tôi thật rồi. Nhớ lần trước tôi báo cảnh sát không báo trước, khiến ông bị hiệu trưởng mắng te tua. Lần này nhất định không thể để tôi báo cảnh sát được.
Ông ta vội vàng kéo tôi lại, mặt đầy bất lực, gần như sắp nói ra “đừng làm loạn nữa”: “Yên tâm, chuyện này thầy nhất định điều tra rõ, cho em một câu trả lời thỏa đáng. Giờ ổn chưa?”
Tôi bấy giờ mới tỏ vẻ oan ức mà đồng ý, còn nhấn mạnh: “Chuyện này không phải em ép thầy đâu nhé. Em cũng không muốn thế đâu, thầy biết mà?”
“Biết, biết rồi.”
Tôi nghiêng đầu, nhìn thấy sắc mặt Chu Kiều Kiều lúc này đã không thể dùng hai chữ “khó coi” để hình dung nữa.
Nghĩ cũng phải, cô ta nghĩ mình có bạn trai giàu chống lưng, thì yên tâm vô lo vô nghĩ rồi.
Nhưng không ngờ tôi chỉ cần một câu “báo cảnh sát” là trói chặt tất cả, hai lần cô ta đều thất bại.
Ngây thơ, quá ngây thơ.
7
Chu Kiều Kiều im ắng được mấy ngày.
Tôi mặc kệ cô ta, mỗi ngày vẫn ra khỏi ký túc sớm rồi về trễ, chạy qua chạy lại giữa thư viện, giảng đường và phòng ở.
Nếu được, tôi thật sự muốn ra ngoài thuê nhà ở riêng. Nhưng trường quy định học kỳ đầu tiên bắt buộc phải ở ký túc, trừ khi có lý do cực kỳ đặc biệt mà trường hợp đó thường là bạn học bị khuyết tật.
Thế nên, tôi đành phải chịu đựng việc ngày ngày phải chạm mặt Chu Kiều Kiều, nghe cô ta dùng giọng điệu nũng nịu sai bảo các bạn cùng phòng, lại còn suốt ngày gọi điện cho ba tôi, nũng nịu nói mấy câu như “Bảo bối nhớ ba lắm~”
Cái bụng của cô ta còn bằng phẳng, cái thai cũng chỉ mới là một cái phôi thai!
Một cái phôi thì biết gì mà nhớ với nhung?
Tôi nghe mà thấy ghê tởm, liền bỏ ra ngoài cho khuất mắt.
Vừa ra khỏi cửa, tôi liền nghe thấy Chu Kiều Kiều đang nũng nịu với ba tôi:
“Đúng đó, từ lúc khai giảng đến giờ, bạn cùng phòng của em cứ nhìn em không vừa mắt, suốt ngày bắt nạt em.”
“Chồng yêu à, chồng tốt quá đi mất, yêu chồng nhất trên đời, chụt chụt~”
Tôi càng nghe càng thấy phiền, cho đến khi xuống lầu thì nhận được tin nhắn của một bạn cùng lớp:
“Phòng 401, KTV Hoàng Gia, Phương Sâm, cậu có đến không? Tụi mình đông lắm, chủ yếu là con gái đi chơi với nhau thôi à.”
Cô ấy còn gửi kèm một bức ảnh: mấy cô gái trong lớp ngồi tụ tập cùng nhau, ai nấy trang điểm kỹ càng, không khí vui vẻ hòa thuận.
KTV Hoàng Gia là địa bàn của ba tôi.
Tôi khẽ nhướng mày, nghĩ đến việc quan hệ của mình với các bạn trong lớp vốn không tốt lắm. Đây có thể là một cơ hội để cải thiện.
Dù sao thì tôi cũng sẽ học cùng họ bốn năm, mà trường chúng tôi lại là một trong những đại học hàng đầu trong nước. Các bạn cùng lớp đều là những người có năng lực và thiên phú.
Biết đâu sau này vài người trong số họ sẽ vào làm ở công ty tôi, giúp tôi kiếm tiền cũng nên.
Thế là tôi đồng ý lời mời, nói sẽ đến ngay.
Trước cửa phòng karaoke.
Tôi gõ cửa.
Bên trong lập tức có một giọng nam vọng ra: “Đến rồi, đến rồi.”
Tôi hơi nghi hoặc. Bạn tôi đâu có nói là có con trai đến?
Ngay tức thì, tôi cảnh giác. Tôi lùi lại một bước. Người bên trong mở cửa, đúng thật là bạn học cùng lớp.
Cậu ta nhìn thấy tôi liền cười, kéo mạnh tôi vào trong rồi tiện tay khóa cửa lại, cười đầy âm hiểm: “Phương Sâm, cuối cùng cũng chờ được cô.”