Chương 107: Mờ mịt
Y không nhớ cô?
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, dưới ánh mắt hờ hững hữu lễ của Tuân Trinh, Vương Uẩn vẫn có cảm giác gần như nghẹt thở.
"Không phải nương tử." Nhìn thẳng vào mắt Tuân Trinh, Vương Uẩn cười nói: "Gọi ta là Vương Uẩn."
Cô vừa dứt lời, sắc mặt người đối diện bỗng nhiên biến đổi, đồng tử y hơi giãn ra, tựa như sấm sét giữa trời quang, trên mặt lộ ra vẻ không biết là kinh ngạc hay mờ mịt.
Y cứng đờ tại chỗ, giống như một pho tượng gỗ, mất đi tất cả thần thái.
Vương Uẩn nhìn phản ứng của y, như bị kim châm, tim đập liên hồi.
Phản ứng này... Rốt cuộc là nhớ hay không nhớ?
"Tuân Trinh?"
"A Uẩn?" Một tiếng gọi khẽ, dễ dàng bị chìm nghỉm giữa tiếng ồn ào náo nhiệt trên phố dài, nhưng lọt vào tai Vương Uẩn lại vô cùng rõ ràng.
A Uẩn... Y gọi cô là A Uẩn! Tuân Trinh còn nhớ cô! Niềm vui sướng mãnh liệt như sóng cuồn cuộn ập đến, Vương Uẩn không kìm được khẽ run lên.
Không chút do dự, hay nói đúng hơn là mặc kệ xấu hổ, Vương Uẩn tiến lên một bước, lao vào lòng Tuân Trinh, đưa tay ôm chặt lấy eo y.
Tuân Trinh bị cô va vào người, cứng đờ, bàn tay buông thõng bên người nắm chặt rồi lại buông lỏng, cuối cùng chậm rãi vòng qua ôm lấy cô.
Ôm được rồi...
Rốt cuộc cô lại ôm được y rồi...
Mùi mực trên người Tuân Trinh hòa lẫn với mùi bánh nướng, tạo thành một thứ mùi kỳ lạ. Vương Uẩn ôm Tuân Trinh, chóp mũi ngửi thấy mùi hương này, lại có một cảm giác an tâm khó tả, như đã trải qua cả một đời, đương nhiên cũng không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của ông chủ tiệm bánh đang nhìn hai người.
Cô không để ý nhưng Tuân Trinh lại để ý.
Trong lòng y có vô số nghi vấn, lý trí mách bảo y nên buông ra, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy người trong lòng, mọi thứ dường như tan biến như làn khói. Khi nhìn thấy Vương Uẩn, y không chắc chắn người trước mặt có phải cô hay không, dù sao những năm qua y đã nhận nhầm rất nhiều lần, nhưng khoảnh khắc Vương Uẩn gọi tên y, niềm vui sướng dâng trào khiến y cũng run lên.
Y thở dài, khẽ nháy mắt với ông chủ tiệm bánh.
Ông chủ tiệm bánh quả nhiên cúi đầu, không nói gì nữa.
Ôm nhau giữa đường chung quy là không ổn, một vị quan tam phẩm triều đình ôm một nữ tử giữa phố xá, nếu bị người khác nhìn thấy, ắt sẽ bị dâng sớ tâu lên. Nếu y vẫn còn trẻ, chắc chắn sẽ chẳng quản nhiều như vậy, nhưng bao năm lăn lộn chốn quan trường đã dạy y biết kiềm chế.
"A Uẩn..." Tuân Trinh chủ động buông cô ra, giọng nói ôn hòa: "Nơi này không thích hợp để ôn chuyện."
Vương Uẩn vốn đang đắm chìm trong niềm vui sướng khi gặp lại Tuân Trinh, lúc này nghe thấy giọng nói trên đỉnh đầu, như bị dội một gáo nước lạnh. Vương Uẩn ngẩng đầu lên khỏi lòng Tuân Trinh, khuôn mặt đỏ bừng.
Thật xấu hổ...
Nhưng, trong khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Tuân Trinh, cô lại cảm thấy xấu hổ hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Cô không muốn khóc, dù sao khóc giữa đường cũng quá mất mặt. Nhưng Vương Uẩn không nhịn được, mũi cay cay, nước mắt rơi xuống, vừa khóc vừa cười trước mặt Tuân Trinh như một kẻ ngốc.
Y không biết cô đã trải qua những gì khi đến đây. Cô cũng không biết y đã trải qua những gì suốt thời gian qua.
Thấy Vương Uẩn vừa khóc vừa cười, Tuân Trinh vội đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, khẽ hỏi: "A Uẩn?"
"Ta không sao." Vương Uẩn hít mũi, đưa tay áo lên lau lung tung nước mắt trên mặt: "Chúng ta đi đâu?"
Ánh mắt Tuân Trinh bình thản: "Đến phủ ta."
Phủ của Tuân Trinh cách tiệm bánh một đoạn khá xa, có khi Tuân Trinh đi bộ đến triều cũng là để rèn luyện thân thể, mà trên đường đi này, ngoài sự kích động ban đầu, hai người dần dần im lặng.
Tuân Trinh không nói, Vương Uẩn cũng không nói.
Cô không biết nên nói gì, trong lòng dù kích động, nhưng khi sự kích động qua đi, đối mặt với Tuân Trinh vừa xa lạ vừa quen thuộc này, cô lại có chút cảm giác bồi hồi.
Y quan tâm đến thể lực của cô, nên đi rất chậm. Thiếu niên gầy yếu ngày nào và lão giả tiều tụy giờ đã trở thành một nam tử trung niên, thân hình cao lớn hơn, mặc quan phục, đội mũ ô sa, tự có một loại khí chất uy nghiêm, ẩn chứa phong mang trong vẻ ôn hòa.
Nếu Tuân Trinh vẫn còn là thiếu niên, e rằng sẽ cứ thế mà xấu hổ cùng cô về phủ, còn Tuân Trinh khi về già sẽ mỉm cười nói với cô vài câu chuyện phiếm, giúp cô thả lỏng.
Tuân Trinh ở độ tuổi này càng giống với y khi về già, y đưa chiếc bánh nướng trong tay cho Vương Uẩn, mỉm cười nói: "Nàng ăn không?"
Trước kia là cô cho y ăn, giờ thì đổi lại là y cho cô ăn.
Vương Uẩn lặng lẽ nhận lấy bánh nướng, nhẹ nhàng cắn một miếng. Bánh không dầu mỡ, ăn vào giòn tan, chỉ là vụn bánh rơi hơi nhiều. Vương Uẩn đưa tay phủi vụn bánh trên áo, thầm nghĩ.
Tuy giống với y lúc về già, nhưng vẫn có sự khác biệt rất lớn.
Quan phục màu đỏ tươi khiến Tuân Trinh càng thêm tuấn tú, so với lúc trẻ và lúc già là một loại khí chất hoàn toàn khác, khí chất này khiến Vương Uẩn không khỏi rung động. Cô cũng có thể hiểu được, dù sao lúc này y vẫn chưa nghỉ hưu, đang là thời điểm tung hoành ngang dọc trên quan trường, thăng tiến như diều gặp gió.
"... Cha mẹ ngươi có nhà không?" Ăn được một lúc, Vương Uẩn mới đột nhiên nghĩ đến vấn đề nghiêm túc này.
Cho dù quan hệ giữa Tuân Trinh và cha mẹ có tốt đến đâu, y cứ thế mang một nữ tử xa lạ về nhà, e là cha mẹ y cũng không thể chấp nhận...
Khi gả cho Tuân Trinh, cô không cần lo lắng vấn đề cha mẹ chồng, đương nhiên cũng chưa từng chung sống với cha mẹ của y. Nếu cha mẹ y có nhà...
Vương Uẩn bỗng nhiên có xúc động muốn bỏ chạy.
Thật quá xấu hổ...
Cô vốn có chút bài xích với chuyện cha mẹ chồng cô dâu, gả cho Tuân Trinh cũng hoàn toàn là ngoài ý muốn, khi gặp cha mẹ y cô cũng chưa từng nghĩ đến những chuyện này. May mắn là những lời tiếp theo của Tuân Trinh đã xua tan ý định bỏ chạy của cô.
"Phụ mẫu ta hai năm trước đã đi vân du tứ phương rồi."
Vương Uẩn cắn bánh, nhẹ nhõm thở phào.
Phủ của Tuân Trinh không khác gì so với trong ký ức của cô, người hầu vẫn rất ít, đều là những gương mặt xa lạ mà Vương Uẩn chưa từng gặp. Nghĩ lại cũng đúng, dù sao người và việc trong ký ức của cô đều đã là chuyện của mấy chục năm sau rồi.
Thấy Tuân Trinh dẫn một nữ tử xa lạ về phủ, sắc mặt đám người hầu có chút kinh ngạc, nhưng cũng không biểu hiện gì quá mức, sau thoáng ngạc nhiên thì ai làm việc nấy, không ai tiến lên hỏi han gì.
Tuân Trinh lại có vẻ hơi trịnh trọng, y không dẫn cô đến phòng khách, mà dẫn cô đến sảnh phụ dùng để tiếp khách.
Rõ ràng là sự kích động và vui mừng khi gặp lại sau bao năm xa cách, nhưng giờ phút này đối mặt với Tuân Trinh xa lạ này, Vương Uẩn lại cảm thấy có chút không biết làm sao.
Vẻ mặt y không còn sự kinh ngạc và vui mừng như vừa rồi, y khẽ nhíu mày: "A Uẩn, vì sao nàng lại đến đây? Có phải Lý Mậu Xung..."
Vì sao cô lại đến đây?
Vương Uẩn nhất thời có chút mờ mịt. Cô nên trả lời như thế nào đây?
Cô lại gặp y lúc về già, sau khi y qua đời, cô cầu xin Lý Mậu Xung đưa cô đến thời điểm hiện tại?