Chương 109: Lâm Duy Mậu
Cô chưa từng chủ động hôn ai, cũng chưa từng bị ai chủ động hôn.
Hiện tại vấn đề không phải là đường đột hay không, mà là... Tuân Trinh, y thật sự đã hôn cô?
Vương Uẩn nhìn chiếc cằm cong vút, ưu mỹ của Tuân Trinh, có một loại ảo giác như đang trong mộng.
Không...
Cô nằm mơ cũng không ngờ Tuân Trinh lại hôn cô. Dù là thời niên thiếu hay khi tuổi đã xế chiều, y vẫn luôn giữ lễ, tôn trọng cô, tuyệt đối sẽ không đột nhiên làm ra loại chuyện "đường đột" này với cô.
Tuy gió đêm se lạnh, nhưng vừa hiểu ra chuyện gì vừa xảy đến, mặt Vương Uẩn vẫn không kìm được đỏ bừng.
Không biết có phải vì đêm đã khuya, ánh đèn lồng hành lang hắt lên mặt người hay không, mà vị quan tam phẩm ba mươi sáu tuổi trước mặt cô dường như cũng có chút ngượng ngùng. Hàng mi y khẽ rũ xuống, che giấu vẻ bối rối thoáng qua trong mắt.
"Ta..." Vương Uẩn lắp bắp. Cô cảm thấy mình phải nói gì đó để phá vỡ sự ngượng ngùng này, nhưng vừa mở miệng nói được một chữ "ta", lại không biết nên nói gì nữa.
Mau nói gì đó đi!!
Vương Uẩn thầm kêu gào trong lòng.
"Ta... Ta đi trước!" Thật sự không nghĩ ra được gì để nói, Vương Uẩn lắc mạnh đầu, không đợi Tuân Trinh đáp lại, xoay người bỏ chạy.
Tốc độ chạy của cô lúc này nếu đem đi thi chạy 800 mét chắc chắn sẽ đạt điểm tuyệt đối, khiến cho đám người hầu trong phủ Tuân Trinh không khỏi ngoái nhìn.
Phóng như bay ra khỏi phủ, chạy thẳng ra đường lớn. Tim Vương Uẩn đập thình thịch, không biết là do hành động vừa rồi của Tuân Trinh khiến cô quá căng thẳng, hay là do chạy quá nhanh.
Thở hổn hển hai hơi, Vương Uẩn mới dần lấy lại được bình tĩnh.
Ánh trăng như nước, rải xuống con đường dài, Vương Uẩn chậm rãi bước đi, vẫn còn chưa hết kinh ngạc.
Sao Tuân Trinh lại hôn cô?
Rõ ràng y là một người trầm tĩnh, tự chủ như vậy.
Nhưng không thể phủ nhận, lúc này cô kích động đến mức muốn nhảy cẫng lên, chạy thêm ba nghìn mét nữa rồi hét thật to để giải tỏa cảm xúc cuồn cuộn trong lòng.
Quá... Quá kích thích.
Vương Uẩn càng đi càng nhanh, không có cách nào chia sẻ tâm trạng hiện giờ của mình với ai.
Vẫn là chạy bộ một vòng vậy.
Sắp đến giờ giới nghiêm rồi, nếu không nhanh chóng về khách điếm e là sẽ không kịp.
Lắc lắc đầu, xua tan những ý nghĩ hỗn loạn trong đầu, Vương Uẩn bước nhanh về hướng lúc đến.
Nhưng vừa đi được vài bước, trong đêm tối bỗng vang lên một giọng nam có chút do dự.
"Nương tử?"
Vương Uẩn không nghĩ là đang gọi mình nên không để ý.
Nhưng giọng nam kia vẫn kiên trì, lại gọi: "Nương tử?"
Lúc này trên đường vắng vẻ, chỉ có mình cô là nữ, những nữ nhân khác giờ này đều đã về nhà cả rồi. Ngoài cô ra thì không còn ai khác để gọi nữa.
Lưng Vương Uẩn lạnh toát, nổi hết da gà.
Đang gọi cô?
"Vị nương tử phía trước!! Xin dừng bước!"
Giọng nói càng lúc càng gần. Cảm xúc kích động của Vương Uẩn tan biến, thay vào đó là một trận rùng mình. Chẳng lẽ cô gặp phải bọn du côn? Nhưng nghe giọng nói lại không giống, mà giống như một vị thư sinh nho nhã nào đó. Nghĩ vậy, Vương Uẩn vẫn tiếp tục bước đi, nhưng hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn ra phía sau.
Quả nhiên phía sau cô có một nam nhân. Đêm tối quá, Vương Uẩn không nhìn rõ mặt hắn, nhưng mơ hồ thấy được thân hình gầy gò, cao ráo, không giống bọn du côn.
Thấy cô dừng lại, nam nhân vội vàng đuổi theo.
Vương Uẩn lùi về sau nửa bước, quan sát người vừa đến.
"Nương tử." Nam nhân chắp tay, cười ngượng ngùng, dường như thở phào nhẹ nhõm.
Trông hắn khoảng hai mươi mấy tuổi, mặc áo vải xanh, đầu đội khăn vuông, dáng vẻ có vẻ vô hại, đôi mắt sáng long lanh.
"Ngươi là ai?" Tuy thấy hắn có vẻ không đáng ngại, Vương Uẩn vẫn chưa hoàn toàn hết cảnh giác.
Nam nhân nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng: "Ta... Ta tên Lâm Duy Mậu, là... là một thư sinh, trọ cùng khách điếm với nương tử. Nương tử chắc không biết ta. Ta thấy nương tử một mình đi trên đường, có chút lo lắng, nên muốn gọi nương tử cùng đi cho có bạn."
Hắn nói năng lễ phép, thành ý trong lời nói không hề giả dối. Hình như sợ Vương Uẩn không tin, trên mặt hắn lộ ra vẻ bối rối, lo lắng.
"Ta nói đều là thật, tuyệt đối không dám lừa gạt nương tử. Ta chỉ là thấy nương tử một mình... một mình..."
"Ta không nói ngươi nói dối." Nhìn vẻ bối rối của hắn, Vương Uẩn cũng thấy sốt ruột thay, ngắt lời hắn.
Không biết có phải vì trông hắn hơi giống La An Thái hay không mà Vương Uẩn đã tin hắn bảy, tám phần.
Tuy tin là vậy, nhưng Vương Uẩn vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ cảnh giác, giữ một khoảng cách với hắn rồi mới đáp: "Đa tạ ngươi quan tâm, ta không sao."
Nam nhân lập tức thở phào nhẹ nhõm, vẻ bối rối cũng tan đi phân nửa, nửa còn lại hóa thành xấu hổ, ngượng ngùng.
"Là ta lỗ mãng." Nam nhân nói. Hắn cũng nhận ra sự cảnh giác của Vương Uẩn, nên rất biết ý giữ khoảng cách với cô, ngoan ngoãn đi bên cạnh.
"Khoan đã?! Ngươi nói ngươi tên gì?" Một lát sau, Vương Uẩn bỗng nhận ra mình vừa nghe thấy một cái tên đáng chú ý.
"Lâm Duy Mậu. Có vấn đề gì sao?" Nghe Vương Uẩn hỏi, Lâm Duy Mậu vẻ mặt khó hiểu, rụt rè hỏi.
Vương Uẩn nhìn chàng trai trẻ tuổi trước mặt, vẻ mặt kinh ngạc: "Ngươi biết vẽ tranh sao?"
Chàng trai trẻ lắp bắp kinh hãi: "Sao nương tử biết?"
Vương Uẩn càng kinh ngạc hơn.
Lâm Duy Mậu? Chính là Lâm Duy Mậu đó sao? Cha của Lâm Phi Hoa?!
Cô chỉ gặp Lâm Duy Mậu một lần, đó là ở tang lễ của Tuân Trinh. Lúc đó Lâm Duy Mậu đã là một lão già, Vương Uẩn cũng chẳng có tâm trạng nào để ý kỹ. Cô không ngờ vừa mới rời khỏi phủ Tuân Trinh lại gặp được Lâm Duy Mậu?
"Ngươi... Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Nếu là bằng hữu của Tuân Trinh sao trông còn trẻ như vậy?
"Đã ba mươi rồi." Tuy không hiểu, Lâm Duy Mậu vẫn ngoan ngoãn trả lời.
Ba mươi tuổi?
Vương Uẩn lại đánh giá hắn thêm lần nữa. Trông hắn chỉ như hai mươi mấy tuổi, không giống ba mươi chút nào. Nhìn kỹ, quả thật mặt hắn khá trẻ.
"Ngươi quen Tuân Trinh sao?" Vương Uẩn lặng lẽ hỏi câu cuối cùng.
Sắc mặt Lâm Duy Mậu lập tức thay đổi. Hắn hơi há hốc miệng, suýt nữa thì kêu lên: "Trinh Can?! Ngươi quen Trinh Can?"
Vừa rồi ta mới từ phủ y ra. Vương Uẩn thầm nghĩ.
"Quen." Nếu không muốn bị người trước mặt hiểu lầm thì nhất định không thể nói thật, chỉ có thể trả lời qua loa.
Nhưng không ngờ, Lâm Duy Mậu lại dễ dàng tin lời cô, sắc mặt liên tục thay đổi, dường như vừa kích động vừa kinh ngạc. Hắn không tự chủ được tiến lại gần Vương Uẩn hai bước, giữa mày đã có chút thân thiết.
"Ta là bằng hữu tốt của Trinh Can."
Dáng vẻ của hắn giống như một thiếu niên ngây thơ. Dù thế nào Vương Uẩn cũng không thể liên hệ hắn với cha của Lâm Phi Hoa, nhất là không thể liên hệ hắn với người bị phụ nữ cầm gậy đuổi đánh.
"Ngươi quen Trinh Can? Sao ta lại không biết?" Lâm Duy Mậu vừa hỏi vừa lộ vẻ tức giận: "Được lắm, chắc chắn là hắn cố ý giấu chúng ta."
Câu này là hiểu lầm Tuân Trinh rồi, y thật sự không biết.
Vương Uẩn cũng không định giải thích, im lặng xem như đồng ý với lời Lâm Duy Mậu. Trong lòng lại nghĩ đến một chuyện khác, chẳng phải Lâm Duy Mậu có nhà ở kinh thành sao? Sao lại ở khách điếm?
Đây là lần đầu tiên cô gặp Lâm Duy Mậu, chuyện riêng tư như vậy cũng không tiện hỏi, nên đành nuốt nghi hoặc vào bụng.
Vì Vương Uẩn và hắn đều quen Tuân Trinh nên thái độ của Lâm Duy Mậu với cô thay đổi rất lớn, trong lời nói dường như đã không còn xem cô là người xa lạ nữa.
Trước đây Vương Uẩn nghe nói Phương Dĩ Mặc và Lâm Duy Mậu rất thân thiết, xem như bạn vong niên, thường xuyên cùng nhau chọc ghẹo Lâm Phi Hoa. Giờ gặp mặt như vậy cũng không trách Lâm Duy Mậu có thể thân thiết với Phương Dĩ Mặc.
Nghĩ vậy, Vương Uẩn bỗng thấy chạnh lòng. Cô cứ thế bỏ mặc tất cả để đi tìm Tuân Trinh, thậm chí còn chưa chính thức từ biệt Phương Dĩ Mặc và những người khác, cũng không biết phản ứng của họ ra sao. Tuy thời gian quen biết không lâu, nhưng Vương Uẩn rất quý mến họ. Không vì điều gì khác, chỉ đơn giản là quý mến sự nhiệt huyết và tấm lòng son của họ.
Có thể kết bạn với họ là điều mà trước đây Vương Uẩn chưa từng nghĩ tới.
Ánh mắt rơi trên người Lâm Duy Mậu, Vương Uẩn rất muốn hỏi hắn đã cưới vợ sinh con chưa, nếu đã cưới vợ sinh con thì có đứa con nào tên Lâm Phi Hoa hay không. Nhưng nhìn dáng vẻ và lời nói của Lâm Duy Mậu về khách điếm, trực giác mách bảo cô rằng hắn có lẽ vẫn chưa cưới vợ.
Vậy thì ba người bọn họ đúng là kết hôn muộn thật. Một người ba mươi, một người ba mươi sáu tuổi vẫn chưa cưới vợ, Tuân Trinh phải đến sáu mươi tuổi mới cưới cô, còn Lý Mậu Xung thì quyết định ở vậy luôn.
Ba lão già độc thân tụ tập với nhau, ở thời cổ đại quả là một chuyện hiếm thấy.
Trên đường trò chuyện với Lâm Duy Mậu, thời gian trôi qua cũng nhanh. Có hắn đi cùng, Vương Uẩn cũng không lo lắng việc đi đường một mình ban đêm gặp phải chuyện gì.
Đến cửa khách điếm, Lâm Duy Mậu nhất quyết muốn đưa Vương Uẩn về phòng, khiến cô ngơ ngác.
"Tuy là ở kinh thành, nhưng khách điếm long xà lẫn lộn, dù sao cũng không an toàn. Nếu nương tử đã tìm được người thân thì nên sớm rời khỏi đây thì hơn." Lâm Duy Mậu nghiêm túc giải thích.
Vương Uẩn nói với hắn là cô đến tìm người thân. Trước đây Tuân Trinh cũng coi như là chồng trên danh nghĩa của cô, nói vậy cũng không sai.
"Ta hiểu rồi." Không thể từ chối, Vương Uẩn gật đầu, tỏ vẻ đã nghe lời.
"Nếu vậy ta không làm phiền nương tử nữa." Lâm Duy Mậu lại chắp tay: "Nếu nương tử gặp khó khăn gì cứ đến tìm ta và Trinh Can. Ta ở gian thứ ba bên trái, lầu hai này."
Tiễn Lâm Duy Mậu đi rồi, Vương Uẩn đóng cửa lại, dựa vào cửa, sờ sờ mặt mình.
Tuy rằng có lời đồn Lâm Duy Mậu thích mỹ nhân, nhưng chỉ là thưởng thức đơn thuần, không hề có ý đồ xấu. Trên đường đi, ngoài việc thái độ có phần thân thiết hơn khi biết cô quen Tuân Trinh ra thì hắn vẫn giữ lễ rất cẩn thận.
Liệu cô có thể cho rằng, mình cũng có chút háo sắc?