Nam Chính Già Rồi - Chương 116: Hết nội dung chính

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 111: Hết nội dung chính
 
Vương Uẩn căn bản không nhớ rõ mình làm sao lại về đến khách điếm, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng như pháo hoa nổ rộ. Đợi đến khi cô ngơ ngác trở về phòng, Tuân Trinh đã rời đi, nghe đâu là đi sắp xếp việc du hồ.
 
Vương Uẩn ngồi trước giường ngây người một lúc.
 
Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
 
Tuân Trinh nói rõ tâm ý của y, rồi sao nữa? Sau đó xảy ra chuyện gì, cô lại chẳng nhớ được gì cả. Hình như hai người men theo con phố dài đi một lúc, rồi Tuân Trinh đưa cô về khách điếm?
 
Ngẩn người một hồi, Vương Uẩn nhớ lại giọng nói của Tuân Trinh vẫn còn văng vẳng bên tai.
 
Cô khẽ mỉm cười, cuối cùng không nhịn được nữa, nhào lên giường cười thành tiếng, ôm chăn lăn qua lăn lại.
 
Cho dù không nhớ rõ cũng chẳng sao.
 
Ý của Tuân Trinh là nói y thích cô! Y nói y thích cô! Cô chưa từng nghĩ có thể nghe được lời tỏ tình từ miệng Tuân Trinh, tuy rằng rất hàm súc, hàm súc đến mức cô gần như phản ứng không kịp.
 
Bình tĩnh, bình tĩnh nào.
 
Vương Uẩn ôm chăn cười không biết bao lâu, lâu đến nỗi mặt mày cứng đờ.
 
Cô chợt nhớ tới một chuyện suýt nữa thì quên mất.
 
Vương Uẩn bật dậy khỏi giường như cá chép lật mình, vuốt lại mái tóc rối bời, rồi lôi bọc đồ của mình ra.
 
Nếu Tuân Trinh muốn cùng cô du hồ, cô cũng không thể lôi thôi thế này mà đi được.
 
Nhìn ra ngoài cửa sổ, bây giờ trời còn sớm, chưa đến giữa trưa. Du hồ là vào buổi tối, chuẩn bị kịp chắc cũng không muộn. Dù sao cũng coi như một buổi hẹn hò, nên cẩn thận một chút mới phải.
 
Chỉ tiếc, cô không mang theo son phấn trang sức, ngoài quần áo và tiền bạc, thứ duy nhất cô mang theo chính là nghiên mực Tuân Trinh tặng.
 
Thu dọn đồ đạc xong, Vương Uẩn lấy ra một ít bạc vụn.
 
Nếu Tuyết Tình còn ở đây, cô ấy có thể giúp cô trang điểm. Hiện tại chỉ có một mình, những việc này, cũng chỉ có thể tự mình làm.
 
Vương Uẩn soi gương, vuốt lại tóc mai, vuốt phẳng nếp nhăn trên áo, thấy người trong gương không có vấn đề gì lớn.
 
Cô đứng dậy đẩy cửa ra.
 
Nhưng chưa được một bước, Vương Uẩn bỗng dừng lại trước cửa.
 
Trước cửa cô có thêm một người, chính là Lâm Duy Mậu.
 
Tay ông ấy ôm một đống hộp không biết đựng thứ gì, đang đứng trước cửa phòng cô. Thấy Vương Uẩn đi ra, hắn giật mình lùi lại hai bước, đồ trong tay suýt nữa thì rơi xuống.
 
Vương Uẩn nhanh tay đỡ lấy.
 
Lâm Duy Mậu thở phào nhẹ nhõm, ngẩng lên nhìn: "Đa tạ nương tử."
 
Thấy đồ không rơi nữa, Vương Uẩn thu tay lại, thắc mắc hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?" Vừa mở cửa đã thấy có thêm một người, cô cũng bị Lâm Duy Mậu xuất hiện bất ngờ làm cho giật mình.
 
Nghe Vương Uẩn hỏi, Lâm Duy Mậu dường như mới nhớ ra mục đích của mình, áy náy cười, đưa đống hộp trong tay về phía Vương Uẩn.
 
"Cho ta sao?"
 
"Trinh Can bảo ta đưa cho ngươi." Nhắc đến Tuân Trinh, Lâm Duy Mậu không nhịn được cười: "Những thứ này là y nhờ ta mua, dù sao ta hiểu rõ mỹ nhân nhất." Thấy Vương Uẩn không có động tĩnh, Lâm Duy Mậu tiến lên một bước: "Cầm lấy đi. Ta không tiện vào phòng ngươi."
 
Lúc này, mặt Vương Uẩn đầy vẻ khó hiểu. Tuân Trinh cho cô cái gì vậy?
 
Đa tạ Lâm Duy Mậu, Vương Uẩn ôm đống hộp trở vào phòng, ngồi xuống.
 
Mở hộp ra, là một hộp son, mở tiếp, lại là một hộp phấn. Đợi mở hết các hộp, Vương Uẩn mới hiểu ra. Là đồ để cô trang điểm? Chẳng trách Lâm Duy Mậu nói là y mua, còn nói y hiểu rõ mỹ nhân.
 
Cầm chút son trên tay, Vương Uẩn vẫn còn hơi mơ hồ.
 
Rốt cuộc Tuân Trinh đang nghĩ gì? Hay nói đúng hơn, y của năm ba mươi sáu tuổi, sao lại nghĩ ra những chuyện này?
 
Việc Tuân Trinh tặng cô những thứ này khiến Vương Uẩn có chút bối rối.
 
Bối rối thì bối rối, nhưng nhìn đống son phấn trang sức trên bàn, Vương Uẩn vẫn rất vui. Dù sao chẳng nữ tử nào có thể từ chối một đống đồ trang điểm bày ra trước mắt, mà còn không cần cô phải tự mình xuống lầu mua.
 
Cầm một hộp phấn trên bàn, Vương Uẩn soi gương, chậm rãi suy nghĩ.
 
Buổi tối phải đi du hồ với Tuân Trinh, không thể trang điểm quá nhạt, nếu không trang điểm cũng như không. Cũng không thể trang điểm quá đậm, nếu không ban đêm ra ngoài trông như quỷ.
 
May mà thời gian còn nhiều, đủ để cô từ từ chuẩn bị.
 
Không có Tuyết Tình, Vương Uẩn cũng không biết trang điểm lắm, soi gương mãi vẫn thấy chưa ưng ý. Trang điểm tới trang điểm lui, vậy mà đã đến chiều, cơm trưa cô cũng ăn ngay trong phòng. Cứ tiếp tục thế này, e đến ngày mai cũng chưa xong.
 
Đặt son môi xuống, Vương Uẩn lại soi gương, không chắc chắn lắm: "Chắc là không đến nỗi khó coi chứ?"
 
Người trong gương, may mắn là da trắng, tuy không đến nỗi kinh diễm, nhưng cũng có thể gọi là thanh lệ.
 
Cô chọn mãi vẫn chưa tìm được bộ y phục nào ưng ý. Nghĩ đến bây giờ là mùa Xuân, Vương Uẩn quyết định chọn một chiếc váy màu hạnh, cũng coi như hợp với tiết trời.
 
Mọi thứ xong xuôi, hoàng hôn buông xuống.
 
Vương Uẩn ngồi trước gương một lúc, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa, không nhanh không chậm, gõ hai tiếng, dừng lại một chút, thấy trong phòng không có động tĩnh, lại chậm rãi gõ thêm hai tiếng.
 
Vương Uẩn ngồi yên trên ghế, người cứng đờ.
 
Chỉ nghe tiếng gõ cửa cũng biết là Tuân Trinh. Cô có thể tưởng tượng ra đôi mắt trầm tĩnh của y.
 
Cô... cô bây giờ mở cửa cũng không được, không mở cũng không xong, chỉ cảm thấy lớp trang điểm trên mặt khiến cô không được tự nhiên.
 
Đưa đầu ra cũng một đao, rụt đầu lại cũng một đao, Vương Uẩn cắn răng, đứng dậy khỏi ghế, mở cửa.
 
Ngoài cửa quả nhiên là Tuân Trinh, đôi tay thon dài của y vẫn còn dừng giữa không trung. Thấy Vương Uẩn đi ra, y khẽ liếc nhìn cô, trên mặt không có biểu cảm gì khác lạ, chỉ mỉm cười như thường ngày.
 
"Thời gian không còn sớm nữa, A Uẩn."
 
Vương Uẩn lúng túng dời mắt: "Ừm."
 
***
 
Hồ nước mà họ định đến nằm ở ngoại ô kinh thành. Tuy là ngoại ô, nhưng phong cảnh nơi đây rất đẹp, thường có văn nhân mặc khách đến đây du ngoạn, nên ven bờ có rất nhiều lầu các.
 
Hơi giống sông Tần Hoài.
 
Vương Uẩn thầm nghĩ.
 
Ban ngày trời còn hơi nắng, đến chiều, ánh nắng tắt dần, gió mát hiu hiu, trời nước một màu, trên mặt hồ phẳng lặng như gương có vài chiếc thuyền hoa neo đậu.
 
Không có thuyền hoa, Tuân Trinh và Vương Uẩn chỉ thuê một chiếc thuyền nhỏ.
 
Ánh hoàng hôn phản chiếu trên mặt hồ, gợn sóng lấp lánh mờ ảo. Chờ đến khi mặt trời lặn hẳn, đèn đuốc trên những chiếc thuyền hoa trên hồ bắt đầu lung linh.
 
Thấy Vương Uẩn cứ khẩn trương nhìn mình, Tuân Trinh không khỏi bật cười: "Không sao, nàng đừng lo, ta và Chinh Miễn trước kia thường xuyên đến đây."
 
Cô vẫn luôn lo thuyền của họ sẽ lật...
 
Thấy Tuân Trinh nhìn thấu suy nghĩ của mình, Vương Uẩn lúng túng sờ mũi. Tuy y nói vậy, nhưng cô vẫn hơi lo lắng.
 
Có lẽ là vì nể cô, chiếc thuyền nhỏ không đi ra giữa hồ, chỉ loanh quanh gần bờ.
 
Chẳng mấy chốc, Vương Uẩn không còn để ý đến việc thuyền có bị lật hay không nữa.
 
Bởi vì những ngôi sao trên trời đã xuất hiện.
 
Cô chưa bao giờ thấy nhiều sao như vậy, dù dưới ánh đèn vẫn lấp lánh, trải khắp bầu trời, tựa như những viên ngọc tỏa sáng rực rỡ.
 
Trong không khí thoang thoảng hương thơm ngọt ngào.
 
Khuôn mặt Tuân Trinh ẩn hiện dưới ánh đèn và ánh sao. Chỉ vô tình liếc nhìn, tim Vương Uẩn đã lỡ một nhịp.
 
Không nói gì thêm, hai người ngồi trên thuyền nhỏ, lặng lẽ ngắm nhìn ánh đèn trên bờ.
 
"Chúng ta quay vào bờ thôi." Vương Uẩn đột nhiên nói.
 
"Được." Trong bóng đêm, Tuân Trinh khẽ gật đầu.
 
Tiếng mái chèo khua nước rì rào. Khi sắp đến bờ, bỗng nhiên có một chiếc thuyền hoa tiến về phía họ. Thuyền hoa nguy nga tráng lệ chỉ cách họ gang tấc, chiếc thuyền nhỏ của họ trông thật bé nhỏ và mỏng manh dưới thân thuyền khổng lồ.
 
Sắp đâm vào nhau rồi!!
 
Vương Uẩn kêu lên kinh hãi, đầu óc trống rỗng. Sao cô lại xui xẻo thế này, chỉ chèo thuyền thôi mà cũng gặp chuyện?!
 
Tuân Trinh cũng vô cùng kinh ngạc, tay không ngừng chèo, mái chèo khuấy động từng đợt sóng nước.
 
"Đừng sợ."
 
Tiếng đàn sáo trên thuyền hoa văng vẳng bên tai. Thấy thuyền hoa sắp đâm vào thuyền nhỏ, Vương Uẩn chỉ kịp nghe thấy một câu nói, vỏn vẹn hai chữ nhẹ nhàng, ngay sau đó, cô bị nước nhấn chìm.
 
Nước hồ lạnh buốt tràn vào mắt, mũi, tai cô. Bỗng nhiên, một bàn tay ấm áp ôm lấy cô, đưa cô vào bờ.
 
"Khụ khụ khụ."
 
Tuân Trinh đưa cô bơi vào bờ, một tay ôm cô, một tay bám vào gốc liễu khô trên bờ.
 
Y phục mỏng manh dính chặt vào da thịt, gió đêm thổi qua lạnh buốt.
 
Nhổ ra một ngụm nước hồ, Vương Uẩn đưa tay lau mặt, khi cơ thể chạm vào đất liền, cô mới hoàn toàn thả lỏng.
 
Nằm trên bờ, nghĩ đến chuyện vừa rồi, Vương Uẩn quay sang nhìn Tuân Trinh. Y cũng đang nhìn cô, cả hai đều chật vật như nhau, giống như hai con chuột lột.
 
Trên bờ không có ai, họ cũng không biết mình đang ở đâu, chỉ có màn đêm đen kịt và ánh đèn le lói phía xa.
 
Không biết ai bật cười trước, sau đó, tiếng cười lan rộng, sảng khoái và dễ chịu. Gió đêm thổi vù vù, tuy lạnh, tuy chật vật, nhưng Vương Uẩn chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy.
 
"Lớp trang điểm của ta chắc chắn bị trôi hết rồi." Bình tĩnh lại, Vương Uẩn mỉm cười nói với Tuân Trinh: "Đều tại..."
 
Vương Uẩn chưa nói hết câu, đã bị một thứ mềm mại phủ lên.
 
Tuân Trinh ôm cô vào lòng, lồng ngực ướt sũng nhưng ấm áp.
 
Khi đôi môi của Tuân Trinh chạm vào môi cô, Vương Uẩn như bị rút hết sức lực. Môi y nhẹ nhàng mơn trớn môi cô, không vội vàng, rất kiên nhẫn, nhưng không tiến sâu.
 
Một lúc sau, bên tai cô vang lên tiếng thở ấm áp, gần như thì thầm: "Mực thơm cong vẽ, yến chi nhàn nhạt điểm. Xoa áo lam váy hạnh vàng, một mình tựa lan can ngọc, lặng lẽ điểm son."
 
"Cái gì?"
 
"Không có gì, ta đang nói..." Tuân Trinh khẽ mỉm cười: "Say rồi nào biết trời ở trên nước, cả thuyền mộng đẹp đè lên sao trời."
 
----------------
 
Editor: Ầy, cụ Trinh có được vợ cái văn vẻ ghê
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 10 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo