Nam Chính Già Rồi - Chương 33: Chuyến đi ngàn dặm

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 32: Chuyến đi ngàn dặm
 
Vương Uẩn cứ như vậy một đường xách thùng gỗ đến trước mặt Tuân Trinh.
 
Nhìn thấy thùng gỗ, Tuân Trinh: "..."
 
Vương Uẩn quay đầu đi, chỉ vào thùng gỗ nói: "Tiên sinh, nước đến rồi, lau đi."
 
Tuân Trinh không nói gì, gật đầu, làm theo lời cô, nhúng khăn tay vào nước, chậm rãi vắt khô.
 
Vương Uẩn ngồi ngay ngắn, nghe tiếng nước róc rách, len lén liếc nhìn Tuân Trinh. Giờ phút này, tim cô đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, vô cùng bối rối. Cô hoàn toàn không biết phải đối mặt với y như thế nào.
 
Vừa rồi mình quay đầu làm gì chứ! Cũng đâu phải để phòng thoái hóa đốt sống cổ!
 
Vương Uẩn len lén véo mạnh vào bắp đùi dưới làn váy, âm thầm tự kiểm điểm hành vi vừa rồi của mình.
 
Tuân Trinh lần nữa nhúng khăn tay dính đầy mực vào nước cho thấm đẫm, cẩn thận chà sạch sẽ, rồi định đi đổ nước bẩn.
 
Vương Uẩn không chút do dự, lại giành lấy thùng gỗ trong tay y: "Để ta!"
 
Tuân Trinh ngẩng đầu nhìn cô một cái, cuối cùng lại mỉm cười. Nụ cười của y lập tức phá vỡ sự yên tĩnh vừa rồi trong phòng, như mặt suối ngày xuân phá băng, nước suối róc rách, tưới mát cỏ cây.
 
Tuân Trinh quay lại vẻ ung dung, trái tim đang đập loạn xạ của Vương Uẩn cũng dần dần bình tĩnh lại.
 
"Để ta." Y đưa tay ra hiệu cho Vương Uẩn nhìn mặt mình: "Đã lau sạch rồi, bây giờ ra ngoài chắc là không sao, tiểu hữu không cần lo lắng."
 
Vương Uẩn đáp: "Vâng."
 
Đợi đến khi Tuân Trinh đi đổ nước, Vương Uẩn mới nhớ tới mấy tờ chữ của mình đang nằm trên bàn.
 
Cô vội vàng chạy đến trước án, cầm lấy bốn năm tờ giấy Tuyên Thành vừa chép xong. Giấy Tuyên Thành trắng mịn tinh xảo giờ đây chi chít chữ của cô. Chữ của cô tuy xấu, nhưng cũng không đến nỗi xiêu xiêu vẹo vẹo, chỉ là so với Tuân Trinh thì đúng là không đáng nhìn.
 
Bây giờ hủy thi diệt tích còn kịp không? Cầu cứu gấp online!
 
Nếu bắt Vương Uẩn học theo Tiểu Yến Tử vò giấy nhét vào miệng thì cô cũng không làm được. Dù sao cũng là mấy trang giấy cô đã cẩn thận chép, vò nát vứt đi thì ngày mai cô lấy gì để nộp cho Tuân Trinh.
 
Đã đâm lao thì phải theo lao, sớm muộn gì cũng phải đưa cho Tuân Trinh xem, bây giờ đưa cho y xem cũng chẳng sao, dù sao cũng không thể trốn tránh được.
 
Vương Uẩn từ bỏ giãy giụa, lắc đầu, với tay lấy quyển Thái Bình Quảng Ký vừa ném sang một bên, tiếp tục cúi đầu xuống viết.
 
Vẫn là nên nghĩ cách chép nhanh mấy quyển này rồi đi ngủ thôi.
 
Vì là chữ phồn thể, Vương Uẩn cần phải thỉnh thoảng liếc nhìn sách, viết theo sách, đảm bảo mình sẽ không chép thành chữ giản thể, động tác tự nhiên chậm hơn không ít.
 
"Tiểu hữu, sai rồi." Giọng nói ôn hòa của Tuân Trinh vang lên từ phía sau.
 
Vương Uẩn giật nảy mình.
 
Lần này cô đã rút kinh nghiệm, cẩn thận đặt bút xuống rồi mới quay đầu nhìn Tuân Trinh: "Tiên sinh, đột nhiên lên tiếng có chút dọa người."
 
Rõ ràng Tuân Trinh cũng đã rút ra bài học từ lúc trước, lúc này đứng cách cô một cánh tay, vết mực trên mặt y đã được lau sạch sẽ, dưới ánh nến lại là dáng vẻ nho nhã tuấn tú.
 
"Sai ở đâu ạ?" Vương Uẩn nhìn lướt qua tờ giấy, cô không viết sai chữ nào mà.
 
Tuân Trinh cười nói: "Vận bút sai rồi."
 
Vương Uẩn ngượng ngùng cúi đầu: "Ta có chút viết ngược nét." Cô suy nghĩ một chút, chủ động đưa giấy cho Tuân Trinh, thành thật nói: "Tiên sinh có thể chỉ điểm cho ta một chút được không?" Đã bị nhìn thấy rồi, cô cũng không cần phải che giấu nữa.
 
Tuân Trinh nhận lấy tờ giấy xem xét: "Chữ của tiểu hữu..." Nói được một nửa, y hình như nghĩ tới điều gì, lại đặt tờ giấy xuống bàn, nói: "Tiểu hữu đợi ta một chút."
 
Nói xong, Tuân Trinh đi đến tủ sách gỗ lim bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó.
 
Vương Uẩn khó hiểu nhìn y.
 
Không mất nhiều thời gian, y đã mang theo một tập mẫu tự trở về.
 
Tuân Trinh đưa tập mẫu tự cho Vương Uẩn, rồi mới nói: "Tiểu hữu xem tập mẫu tự này thế nào?"
 
Vương Uẩn nhận lấy tùy ý lật xem, trên tập mẫu tự là những nét chữ Khải nhỏ thanh tú, tao nhã, trầm ổn mà vẫn phóng khoáng.
 
Tuân Trinh giải thích: "Tập mẫu tự này là ta từng sao chép Linh Phi Kinh, vốn là để cho Ngọc Chúc luyện chữ."
 
Vương Uẩn lật xem tập mẫu tự, có chút chột dạ. Tập mẫu tự luyện chữ của Ngọc Chúc, bây giờ lại đưa cho cô luyện, chữ của cô trong mắt Tuân Trinh chắc chắn là rất khó coi, có lẽ còn không bằng Sài Ngọc Chúc?
 
Vương Uẩn không nỡ đối mặt với tập mẫu tự trước mắt, lặng lẽ nhắm mắt lại.
 
Tuân Trinh nhìn Vương Uẩn, an ủi: "Chữ của tiểu hữu không phải là không tốt, chỉ là quá ngay ngắn, quá câu nệ quy củ."
 
"Nếu tiểu hữu mới học chữ Khải, tập mẫu tự này vừa linh hoạt, tinh tế, lại không mất đi sự biến hóa, rất thích hợp với ngươi."
 
Cảm giác kỳ lạ trong lòng Vương Uẩn lại dâng lên theo lời nói của Tuân Trinh.
 
Cô vừa lật xem tập mẫu tự vừa nói: "Tiên sinh vừa bảo ta đi học cùng La An Thái bọn họ, lại dạy ta luyện chữ." Vương Uẩn ngẩng đầu nhìn Tuân Trinh, thử dò xét cười nói: "Tiên sinh chẳng lẽ muốn bồi dưỡng ta thành danh môn khuê tú trong kinh thành sao?"
 
Tuân Trinh không phủ nhận cũng không khẳng định, chỉ cười nói: "Nếu ta thật sự có ý này thì sao?"
 
Nếu Tuân Trinh thật sự có ý này?
 
Vương Uẩn đặt tập mẫu tự xuống, xoa cằm suy nghĩ.
 
Danh tiếng của cô không tốt lắm, hơn nữa đã thành thân với Tuân Trinh rồi, cũng không còn là thiếu nữ khuê các, cần phải gây dựng danh tiếng để chờ người ta đến cầu hôn.
 
Với tính cách của Tuân Trinh, nếu y thật sự nghĩ như vậy, hẳn không phải là chê bai cô, mà là có dụng ý khác.
 
Vương Uẩn thành khẩn nói: "Nếu tiên sinh thật sự có ý này, ta sẽ làm theo lời tiên sinh."
 
Tuân Trinh đối xử với cô tốt như vậy, bây giờ cũng không phải muốn mạng của cô, nếu y có chỗ nào cần dùng đến cô, Vương Uẩn nhất định sẽ cố gắng hết sức.
 
"Chỉ là," khóe miệng Vương Uẩn lộ ra một nụ cười khổ: "Ta cũng không phải 'Tài hoa hơn Tô Tiểu Tiểu, dung mạo sánh ngang Vương Chiêu Quân', nếu tiên sinh thật sự có ý bồi dưỡng ta, rất có thể sẽ thất vọng."
 
Cô tự biết sức mình. Xét về dung mạo thì trong số các tiểu thư khuê các ở kinh thành cũng không nổi bật, về tài học lại càng không thể sánh bằng những tài nữ nổi danh đã lâu. Người ta từ nhỏ đã đọc đủ loại sách vở, có tài học thực sự. Nếu cô muốn nổi bật, trừ phi giống như một số cô nàng xuyên không, mặt dày lấy những bài văn chương tuyệt tác của tiền nhân làm của riêng. Nhưng loại hành vi lừa bịp này, cô không làm được.
 
Tuân Trinh chỉnh lại tay áo, ngồi xuống, mỉm cười nói: "Những điều này không phải một sớm một chiều có thể đạt được, tiểu hữu cứ từ từ, ví dụ như..." Y chỉ vào tập Linh Phi Kinh trên bàn: "Có thể bắt đầu từ đây."
 
"Ngươi tin tưởng ta như vậy sao?" Vương Uẩn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ta cá mặn thế mà."
 
"Tin." Tuân Trinh mỉm cười.
 
Vương Uẩn mở to mắt, không ngờ thính lực của Tuân Trinh lại tốt như vậy, ngay cả tiếng lẩm bẩm nhỏ của cô cũng nghe thấy rõ ràng. Tuy nghĩ vậy, nhưng khóe miệng Vương Uẩn vẫn không nhịn được cong lên, cả người như nở hoa.
 
Tuân Trinh tỏ vẻ mt tò mò, hỏi: "Cá mặn là gì?"
 
Lời này cũng bị Tuân Trinh nghe thấy sao?!
 
Vương Uẩn nghẹn lời.
 
"Chính là..." Đối mặt với Tuân Trinh, cô thật sự không biết giải thích "cá muối" như thế nào mà không phụ lòng tin tưởng của y: "Chính là... gỗ mục không thể khắc, tường đất không thể trát vữa." Giọng Vương Uẩn càng lúc càng nhỏ.
 
Dưới ánh mắt bình tĩnh của Tuân Trinh, lúc nói ra những lời này, mặt Vương Uẩn nóng bừng.
 
Bình thường cô tự giễu mình lười như cá mặn dính ngồi không lật được, cảm giác hoàn toàn khác với việc tự xưng là gỗ mục tường đất, càng thêm xấu hổ vì sự lười biếng của mình.
 
Tuân Trinh khẽ cười một tiếng: "Quả là một cách ví von mới mẻ thú vị."
 
Nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng như giải vây của Tuân Trinh, Vương Uẩn bỗng dưng cảm thấy một cỗ hào khí dâng trào như thiếu nữ.
 
Một vị đại nho như Tuân Trinh đã tin tưởng cô như vậy, cô còn do dự gì nữa?
 
Cô đi đến bên bàn ngồi xuống, cầm bút lên, quay đầu nói với Tuân Trinh: "Ta nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của tiên sinh!"
 
Tuân Trinh cũng không đả kích sự tự tin của cô, ngược lại còn mỉm cười khích lệ: "Ta mỏi mắt chờ mong."
 
Sao chép sách là một việc nhàm chán, nhưng lúc này lại không còn khó khăn như vừa rồi. Đài cao chín tầng, khởi đầu từ đống đất nhỏ; hành trình ngàn dặm, bắt đầu từ bước chân đầu tiên.
 
Bây giờ cô nỗ lực chưa biết chừng sẽ thành công. Khổng Tử mười lăm tuổi mới có chí hướng học tập, cô cũng đâu cần phải trở thành người nổi tiếng, chỉ là muốn lấy lại danh tiếng của mình mà thôi, dễ dàng hơn không biết bao nhiêu lần.
 
Cho dù không phải vì ánh mắt của người khác, cô cũng muốn biến mình thành một người xứng đáng được Tuân Trinh dạy dỗ, đứng bên cạnh La An Thái mà không cảm thấy tự ti mặc cảm.
 
Vương Uẩn yên lặng sao chép, Tuân Trinh cũng không còn bận tâm đến công việc của mình nữa, mà thỉnh thoảng lại chỉ điểm cho cô vài câu.
 
"Chỗ này dừng bút, quá mềm yếu, thiếu lực."
 
"Chỗ này nét quá mập, chưa đủ rộng rãi."
 
Ước chừng một canh giờ, Tuân Trinh rót một chén nước, đặt bên cạnh tay cô: "Tiểu hữu, nghỉ ngơi một lát rồi chép tiếp cũng không muộn."
 
Vương Uẩn hiểu rõ đạo lý lao động kết hợp nghỉ ngơi, cũng không khách sáo, làm theo lời y, đặt bút xuống, xoa xoa bàn tay mỏi nhừ, cầm chén nước lên nhấp một ngụm nhỏ.
 
Vương Uẩn đặt chén sứ trắng xuống, nói với Tuân Trinh: "Tiên sinh cứ đi nghỉ ngơi trước đi, ta tự mình làm được."
 
Người già thường ngủ sớm, không giống như cô đã quen cú đêm, buổi tối dù không có việc gì cũng phải dây dưa đến hơn một giờ mới ngủ. Tuổi Tuân Trinh đã cao, cô thật sự không nỡ để y thức cùng mình.
 
Tuân Trinh nghe cô đề nghị, lắc đầu, cười nói: "Không sao, trước khi ta cáo lão hồi hương, ở Nội Các công việc bề bộn, thường xuyên bận đến tận sáng, bây giờ chỉ là thức khuya một chút, không có gì đáng ngại."
 
Vương Uẩn không khuyên nữa, Tuân Trinh đã từng thức trắng đêm làm việc, rõ ràng trình độ thức khuya của y cao hơn cô nhiều.
 
Cô nghỉ ngơi một lát, lại cầm bút tiếp tục sao chép.
 
Vương Uẩn thậm chí còn có thể tự tìm niềm vui trong sự vất vả này mà nghĩ, bây giờ cô giống như đang trong giai đoạn ôn thi đại học, còn Tuân Trinh giống như mẹ cô đang trông chừng cô học bài.
 
Cô càng viết càng hăng hái, cứ như vậy thắp đèn sao chép suốt đêm, mãi đến khi cơn buồn ngủ ập đến, cô mới không chịu nổi cơn buồn ngủ mệt mỏi, gục xuống bàn.
 
Trong cơn mơ màng, hình như có người dịu dàng vén những sợi tóc trên trán cô. Không biết qua bao lâu, bên tai vang lên một tiếng thở dài xa xăm chất chứa vô vàn cảm xúc, ngay sau đó, trên trán cô truyền đến cảm giác ấm áp như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng, rồi nhanh chóng biến mất.
 
Lông mi Vương Uẩn khẽ run, muốn mở mắt ra xem, nhưng mí mắt nặng trĩu không thể nào nâng lên nổi.
 
Cô từ bỏ ý định mở mắt ra xem, mặc cho mình chìm vào giấc ngủ.
 
Editor: không biết mọi người có cảm nhận được hay không, tiên sinh cứ cố ý hoặc vô tình quyến rũ con bé.
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 10 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo