Nam Chính Già Rồi - Chương 78: La Nguyên Hanh

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 75: La Nguyên Hanh
 
Tháng Năm, sắp vào Hạ, thời tiết oi bức khiến người ta uể oải.
 
Vương Uẩn vội vàng đẩy cửa, tay bưng một bát thuốc còn bốc khói, đi vào một gian phòng sáng sủa xây bằng đá. Bùn đất trong sân vẫn chưa khô, nếu lỡ chân giẫm lên thì vạt áo sẽ dính đầy bùn.
 
Lúc đi ngang qua cây hồng trong sân, Vương Uẩn dừng bước, trong lòng dâng lên cảm giác cạn lời.
 
Dưới gốc cây có một nam nhân, ngoài ba mươi tuổi, áo bào trắng, giày xanh, gương mặt dài, trông rất giống văn nhân nhã sĩ bước ra từ trong tranh cổ. Thế nhưng lúc này, nam nhân lại đang ngồi xổm dưới gốc cây hồng, một đôi tay trắng nõn sạch sẽ cầm cái xẻng nhỏ, hình như đang đào bới thứ gì đó.
 
Người này chính là La Nguyên Hanh.
 
Nhớ lại chuyện xảy ra mấy ngày trước, ngay cả Vương Uẩn cũng có chút mơ hồ.
 
Hôm đó, Vương Uẩn đợi được phu xe, trước tiên đi tới y quán, sau đó lại đi tới nha môn. Trong khoảng thời gian này, tình trạng thân thể của Tuân Trinh vẫn không tốt , y gắng gượng mang thân thể bệnh tật đến bái phỏng tri huyện, xử lý chuyện của hai huynh đệ kia. Xử lý xong, y vừa chuẩn bị về khách điếm thì nhận được thư của La Nguyên Hanh. Thì ra là ông ấy nghe được một số tin đồn, bảo bọn họ đến nhà ông ấy dưỡng bệnh.
 
Cứ như vậy, Vương Uẩn cùng Tuân Trinh đến nhà La Nguyên Hanh. Vừa đến nhà ông ấy, Vương Uẩn và Tuân Trinh đã bị mắng cho một trận te tua. Ngay cả người trầm ổn như Tuân Trinh cũng không có cách nào với La Nguyên Hanh. Vương Uẩn bỗng có một cái nhìn hoàn toàn mới về vị thúc thúc của La An Thái này. La Nguyên Hanh cường thế như vậy, cũng khó trách La An Thái lại có tính cách mềm yếu như thỏ trắng.
 
La Nguyên Hanh tự mình xây nhà ở ẩn trong một ngôi làng nhỏ, dựng ba bốn gian nhà đá, rào một hàng rào đơn sơ, nuôi năm sáu con gà và một con chó vàng lớn, trong sân còn trồng một cây hồng.
 
Vương Uẩn thấy ông ấy ngồi xổm dưới gốc cây không biết đào cái gì, bưng bát thuốc đi thẳng tới, hỏi: "La tiên sinh đang đào gì vậy? Tuân tiên sinh đã tỉnh chưa?"
 
La Nguyên Hanh đang đào say sưa, nghe thấy tiếng Vương Uẩn, ngẩng đầu liếc cô một cái: "Ta đang đào vò rượu ta chôn lần trước. Còn Trinh Can, hắn tỉnh rồi, đang ở trong phòng đọc sách." Ông ấy ngồi xổm có chút lâu, phủi bùn đất trên xẻng, cố sức đứng dậy, nhìn Vương Uẩn với vẻ mặt kỳ quái: "Các ngươi cũng lạ thật, cứ khăng khăng gọi tiên sinh, thật sự coi Trinh Can vẫn còn làm quan trong triều sao?"
 
Vương Uẩn: "..."
 
La Nguyên Hanh cũng chỉ nói bâng quơ, thấy Vương Uẩn không đáp cũng không để ý, ném cái xẻng nhỏ trong tay xuống đất: "Đi thôi, ta cũng đang rảnh rỗi, cùng ngươi đi xem hắn."
 
La Nguyên Hanh đặc biệt sắp xếp cho Tuân Trinh một gian phòng rộng rãi sáng sủa, Đông ấm Hè mát, ngày thường nhìn ra ngoài cửa sổ cũng không thấy bí bách. Vừa bước vào phòng đã thấy Tuân Trinh ngồi trước bàn, tóc buông xõa chưa buộc, trước mặt trải một tờ giấy, mắt hơi cụp xuống, tay cầm bút không biết đang viết cái gì.
 
Nghe thấy động tĩnh phía sau, Tuân Trinh không cần nghĩ cũng biết là ai đến, y quay đầu mỉm cười nhìn hai người: "Hai người tới rồi?"
 
Vương Uẩn bước lên hai bước, đặt bát thuốc lên bàn: "Tiên sinh, tới giờ uống thuốc rồi."
 
Thu tay về, Vương Uẩn quan sát sắc mặt của Tuân Trinh. Hôm nay sắc mặt y khá tốt, nhưng không biết có thể duy trì được bao lâu. Mấy ngày nay ở nhà La Nguyên Hanh, tình trạng sức khỏe của Tuân Trinh lúc tốt lúc xấu, có lúc có thể xuống giường đi lại, viết chữ đọc sách như hôm nay, có lúc lại sốt cao nằm liệt giường, sắc mặt tái nhợt.
 
"Ngươi đang viết gì vậy?" La Nguyên Hanh vừa vào cửa đã nhìn thấy chữ trên giấy, nhưng đứng xa nên nhìn không rõ lắm, ông ấy nhướng mày, hỏi thẳng.
 
Tuân Trinh đặt bút lên giá bút đơn sơ, lắc đầu: "Tuy rằng mấy hôm trước ta vì chuyện của hai huynh đệ kia mà đi gặp tri huyện, đã đại khái xử lý xong, nhưng sự việc vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, còn một số việc cần ta tự mình giải quyết."
 
Vương Uẩn nghe xong, không khỏi có chút áy náy. Thật ra tất cả đều là do cô gây nên. Cô đã bộc phát năng lượng khổng lồ, đâm chết tên cao lớn. Tuy tên thấp bé là do Tuân Trinh đâm chết, nhưng cũng không thể tách rời quan hệ với cô. Bọn họ giết người đương nhiên không thể dễ dàng coi như không có chuyện gì xảy ra, việc lo lót trên dưới, thu xếp quan hệ đều phải tốn một phen công sức. Vương Uẩn không có quan hệ cũng không có chỗ dựa, chỉ có thể dựa vào Tuân Trinh tự mình lo liệu.
 
La Nguyên Hanh nghe vậy cười lớn: "Ta thật không ngờ ngươi và nương tử ngươi lại gan dạ đến vậy, đúng là ta đã xem thường các ngươi. Nói ra thì, đây là lần đầu tiên ngươi vì chuyện như thế này mà phải đi lo lót quan hệ đấy."
 
Tuân Trinh cười khổ: "Cho dù không phải vì chuyện này, lúc trẻ ta cũng đã làm không ít những chuyện dơ bẩn như thu xếp quan hệ rồi."
 
La Nguyên Hanh hừ lạnh: "Cũng đúng, đã ở chốn quan trường thì những chuyện này muốn trốn cũng không trốn được, dính bẩn là điều khó tránh khỏi. Nếu muốn leo lên cao thì không ai có thể thực sự trong sạch."
 
"Chuyện này đừng nhắc lại nữa." Tuân Trinh thấy ông ấy càng nói càng hăng, trên mặt dần hiện lên vẻ phẫn nộ bất bình, không khỏi bất đắc dĩ. Y bưng bát thuốc lên, ngửa đầu uống cạn một hơi bát thuốc đen ngòm, lúc đặt bát xuống như nhớ tới điều gì, lại nhìn về phía Vương Uẩn: "Đa tạ nàng đã sắc thuốc cho ta, A Uẩn."
 
Vương Uẩn đang nghe La Nguyên Hanh nói đến say sưa, bỗng bị Tuân Trinh cảm ơn bất ngờ làm cho hơi ngẩn người, cô xua tay, vừa định mở miệng thì "Gâu gâu gâu!"
 
Vương Uẩn: "..."
 
Tiếng "gâu gâu" đương nhiên không phải là của cô, mà là của con chó vàng lớn La Nguyên Hanh nuôi trong sân. Nó đột nhiên sủa vang, tiếng sủa càng lúc càng lớn, sủa không ngừng.
 
La Nguyên Hanh nhíu mày, ngừng lại bài diễn thuyết hùng hồn của mình, vẻ mặt khó chịu vì bị cắt ngang: "Có người tới?"
 
Vương Uẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, đáng tiếc tầm nhìn bên ngoài cửa sổ bị tán lá sum suê của cây hồng che khuất nên không nhìn thấy gì cả.
 
Vương Uẩn thở dài cam chịu: "Ta đi xem sao, tiên sinh và La tiên sinh cứ ở trong phòng chờ." Nói xong, Vương Uẩn lại dặn dò Tuân Trinh một câu: "Đừng quên khuyên La tiên sinh đến thư viện nhậm chức."
 
La Nguyên Hanh trừng mắt, chòm râu mép cũng run lên theo: "Lắm lời." Nhìn Vương Uẩn ra khỏi phòng, La Nguyên Hanh cao giọng nói thêm một câu: "Giúp ta xem Đại Hoàng có đói bụng không!"
 
Vương Uẩn đột nhiên bảo Tuân Trinh khuyên La Nguyên Hanh đến thư viện nhậm chức không phải vì cô bội phục học thức của ông ấy, mà là vì cô đang gánh vác trọng trách.
 
Tuy rằng La Nguyên Hanh đã tiếp đón bọn họ đến nhà, nhưng ý của ông ấy là không muốn ra làm phu tử ở thư viện. Hiện tại có quá nhiều chuyện phải lo nghĩ, Vương Uẩn và Tuân Trinh cũng không tiện nhắc nhiều, đợi mọi chuyện kết thúc rồi từ từ bàn bạc với ông ấy cũng không muộn. Quan trọng nhất là, Tuân Trinh đã giao việc thuyết phục La Nguyên Hanh cho Vương Uẩn.
 
Vương Uẩn theo bản năng muốn từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt ôn hòa mà không cho từ chối của Tuân Trinh, cô đành chùn bước, nhận lấy nhiệm vụ này. Mấy ngày nay, Vương Uẩn luôn tranh thủ thời gian rảnh rỗi để "tẩy não" La Nguyên Hanh, khiến ông ấy nghe đến chuyện thư viện là lại tức đến mức râu tóc dựng ngược.
 
Vương Uẩn không tiện nói thẳng, chỉ có thể tìm cơ hội. Nhưng La Nguyên Hanh cố chấp như vậy, cô nhất định phải suy nghĩ thật kỹ làm sao mới có thể thuyết phục ông ấy nhận lời đến thư viện.
 
Đi vòng qua cây hồng, có thể nhìn thấy hàng rào xiêu vẹo do La Nguyên Hanh dựng lên.
 
Con chó vàng bị xích bên cạnh hàng rào. Thấy Vương Uẩn đến, nó ngừng sủa, thân mật vẫy đuôi chạy vòng quanh cô một vòng, đầu không ngừng cọ vào người cô. Vương Uẩn thuận tay xoa đầu nó.
 
Xem ra Đại Hoàng không phải đói bụng, mà là có khách đến.
 
Người đứng ngoài sân chính là lão đạo sĩ mà Vương Uẩn đã từng gặp - Lý Mậu Xung.
 
Hôm nay ông ấy mặc thường phục, giày vải xanh, đầu vấn khăn, tay cầm phất trần, vẻ mặt lạnh như băng, tỏa ra khí chất cao lãnh, xa cách mà Vương Uẩn chỉ thấy trong tiểu thuyết.
 
Vương Uẩn không hề ngạc nhiên khi Lý Mậu Xung tìm được đến đây, bởi vì ông ấy đến đây hoàn toàn là do cô và La Nguyên Hanh bàn bạc mời tới. Hôm đó, vết thương của Tuân Trinh tuy đã được chữa trị ở y quán, nhưng thân thể vẫn không thấy có chuyển biến tốt. Nghe nói là do y có bệnh cũ, lần này nguyên khí đại thương, bệnh cũ tái phát, khó mà trị tận gốc. Đại phu ở y quán không rõ tình trạng sức khỏe thường ngày của Tuân Trinh nên không dám tùy tiện kê thuốc, chỉ kê vài thang thuốc bổ nhẹ nhàng cho Vương Uẩn mang về, bảo y từ từ điều dưỡng.
 
Nghe nói bệnh tình của Tuân Trinh vẫn luôn do Lý Mậu Xung chăm sóc, Vương Uẩn đã nảy ra ý định mời ông ấy tới. Nhưng vì La Nguyên Hanh không thích ồn ào, Vương Uẩn sai phu xe và Chiết Phương đi mời Lý Mậu Xung, dặn bọn họ sau khi mời được người thì không cần quay lại nữa, cứ trực tiếp về phủ là được.
 
Giờ nhìn thấy Lý Mậu Xung, Vương Uẩn không khỏi cảm thán về sức mạnh của tình bạn. Lý Mậu Xung hiển nhiên rất quan tâm Tuân Trinh, Chiết Phương và phu xe mới khởi hành không lâu, chỉ ba ngày, ông ấy đã đến nơi.
 
Đối mặt với Lý Mậu Xung, không biết tại sao, Vương Uẩn lại có cảm giác chột dạ giống như lần gặp ông ấy trong hôn lễ. Cô cảm thấy Lý Mậu Xung hình như không thích cô lắm, ánh mắt nhìn cô giống như đang nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện. Tuy ông ấy có vẻ không thích cô, nhưng Vương Uẩn biết ông ấy không có ác ý gì với mình, mỉm cười chào hỏi.
 
Lý Mậu Xung khẽ "ừm" một tiếng, cũng nặn ra một nụ cười cứng ngắc: "Trinh Can ở đâu?"
 
"Ở trong phòng, mời đạo trưởng đi theo ta."
 
"Tình trạng của tiên sinh lúc tốt lúc xấu, xin đạo trưởng để tâm." Vương Uẩn mở hàng rào. Lúc Lý Mậu Xung phẩy phất trần bước vào sân, Đại Hoàng lại bắt đầu sủa, ông ấy khựng lại.
 
Vương Uẩn trừng mắt nhìn nó: "Đại Hoàng, ngoan, đừng sủa nữa, lát nữa ta cho ngươi đồ ăn ngon." Tuy là chó nhà, nhưng Đại Hoàng rất thông minh, không hề kém cạnh những giống chó cảnh mà Vương Uẩn từng gặp. Nó được La Nguyên Hanh nuôi nấng rất tốt, thấy sắc mặt cô không tốt, nó im lặng, nằm sấp xuống đất vẫy đuôi, há miệng, đôi mắt đen láy nhìn cô đầy tội nghiệp.
 
A! Đáng yêu quá!
 
Vương Uẩn lập tức bị "đốn tim", giơ tay lên định xoa đầu nó, tay vừa đưa ra một nửa thì phía sau bỗng vang lên một tiếng cười trong trẻo: "Nương tử, đã lâu không gặp, không ngờ nương tử lại thích chó như vậy?"
 
Vương Uẩn thấy giọng nói này rất quen tai, cô thu tay về, quay đầu lại, thì thấy ở cửa sân không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một người.
 
Áo vải thô, giày rơm, trâm gỗ, môi hồng răng trắng, chẳng phải là chàng đạo sĩ trẻ tuổi Chu Diễn Tu mà hôm đó cô và Phương Dĩ Mặc gặp trên cầu hay sao?
 
Vương Uẩn kinh ngạc: "Là ngươi? Sao ngươi lại tới đây?"
 
Chu Diễn Tu thần thái sáng láng, trên mặt mang nụ cười trêu chọc, chắp tay hành lễ, nhìn về phía Lý Mậu Xung: "Ta và sư phụ đến thăm Tuân tiên sinh."
 
Trước đây Vương Uẩn và Phương Dĩ Mặc đã đoán hắn có phải là đồ đệ của Lý Mậu Xung hay không, hôm nay thấy hắn đi cùng Lý Mậu Xung đến đây, thân phận của hắn tám chín phần mười là đúng như vậy.
 
Vương Uẩn nhìn chằm chằm Chu Diễn Tu một lúc, thấy hắn cười tươi rói, dứt khoát hỏi thẳng Lý Mậu Xung: "Hắn là đồ đệ của đạo trưởng?"
 
Lý Mậu Xung vẻ mặt lạnh nhạt, không thèm nhìn Chu Diễn Tu lấy một cái: "Đúng là đồ đệ của ta. Nó bình thường có chút khinh suất, mong nương tử lượng thứ."
 
Vương Uẩn: "..."
 
Không phải vấn đề cô có lượng thứ hay không, mà là vấn đề La Nguyên Hanh có lượng thứ hay không. La Nguyên Hanh vốn đã ghét phiền phức, ghét ồn ào, Chu Diễn Tu vừa nhìn đã biết không phải người an phận, e là hai người này gặp nhau thì còn náo nhiệt hơn cả sao Hỏa va vào Trái Đất.
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 10 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo