Nam Chính Già Rồi - Chương 85: Xấu hổ

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 80: Xấu hổ
 
Tuân Trinh nói với vẻ nghiêm túc: "Phu thê bình đẳng."
 
Vương Uẩn nhìn thấy hàng mi dài của cậu cùng đôi mắt dịu dàng phía dưới.
 
Tuân Trinh thật sự là một người rất đỗi ngay thẳng, tuy ý trong lời nói của cậu là tán thành "nam chủ ngoại, nữ chủ nội", nữ giới nên học tập nữ đức, nữ ngôn, nữ công, nữ dung. Nhưng Vương Uẩn lại không hề có cảm xúc phẫn nộ hay chán ghét, có lẽ là vì Tuân Trinh chưa từng biểu hiện ra ý muốn áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác, cậu chỉ đơn thuần bày tỏ ý kiến của mình, đồng thời cũng tôn trọng ý kiến của người khác.
 
Cách nhìn của Tuân Trinh không thể phủ nhận là mang theo sự hạn chế của thời đại, cậu có thể nghĩ như vậy đã là rất hiếm rồi.
 
Vương Uẩn không phải người theo chủ nghĩa nữ quyền, nhưng cô kính trọng những người đã nỗ lực phấn đấu vì quyền lợi của phụ nữ. Ban đầu cô vốn có chút nghiêm nghị, nhưng lúc này giọng nói cũng bất giác dịu xuống: "Thực ra tớ không nghĩ như vậy."
 
Chàng thiếu niên trước mặt cô như một khối ngọc thô, chỉ cần được mài giũa cẩn thận sẽ tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Cậu cư xử đúng mực, không tự cao tự đại cũng không tự ti, tôn trọng ý kiến của người khác và khiêm tốn tiếp thu. Vương Uẩn nhìn cậu, trong lòng đột nhiên dấy lên một ngọn lửa nhỏ, cảm thấy phấn chấn hẳn.
 
"Cậu có muốn biết mọi người ở đây nhìn nhận những vấn đề này như thế nào không? Cậu có muốn xem sách vở ở đây không?" Cô luôn cảm thấy nếu cho Tuân Trinh xem một số sách kinh điển và kiến thức mới của Trung Tây phương, biết đâu cậu có thể trưởng thành đến mức khiến người ta phải kinh ngạc.
 
Cuộc sống lớp 12 của Vương Uẩn thật quá nhàm chán, vừa nhàm chán lại dễ suy nghĩ lung tung, nên cô muốn tìm chút việc gì đó để làm.
 
Tuân Trinh không ngờ Vương Uẩn lại đột nhiên chuyển chủ đề sang vấn đề này, cậu ngẩn người một chút rồi kiên định gật đầu: "Ta... Quả thực rất muốn."
 
"Mấy hôm trước, nàng cho ta xem cuốn sách sử kia, ta đã nảy sinh ý nghĩ này, nhưng mấy ngày nay đã gây thêm không ít phiền phức cho nàng, ta cảm thấy áy náy, nên không dám đường đột đề cập."
 
"Không sao không sao." Đôi mắt của Tuân Trinh sáng như những ngôi sao trong đêm tối, Vương Uẩn lần đầu tiên được chứng kiến cái gọi là khao khát tri thức: "Cho cậu xem còn hơn cho tớ xem, cho cậu xem mới có giá trị, cho tớ xem biết đâu quay đầu lại quên mất."
 
Tuân Trinh lắc đầu không đồng tình: "Vương Uẩn, nàng không nên tự coi nhẹ mình, nàng có kiến thức rộng rãi, ta tự thấy không bằng. Từ nhỏ đến lớn, ta luôn được người khác khen ngợi, khó tránh khỏi sinh ra chút tâm lý tự cao tự đại, lâu dần khó tránh khỏi cố chấp, giờ mới biết thế nào là người giỏi còn có người giỏi hơn."
 
"Trò chuyện cùng nàng, như tắm gió xuân." Tuân Trinh trịnh trọng nói, khóe mày mang theo ý cười ấm áp.
 
Vương Uẩn nghe vậy, mặt đỏ bừng.
 
Cậu thật biết ăn nói. Vương Uẩn sắp không chịu nổi vẻ mặt nghiêm túc của cậu nữa rồi. Cô chỉ nghe nói "bắn thính" vô hình mới là trí mạng nhất, nào ngờ tán tỉnh vô hình cũng trí mạng như vậy. Chính là cái vẻ nghiêm túc tán tỉnh người ta mà không tự biết ấy khiến trái tim thiếu nữ của Vương Uẩn như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
 
Cô lặng lẽ bưng cốc nước trên bàn trà lên, giả vờ uống một ngụm: "Nếu vậy, lát nữa chúng ta cùng đến hiệu sách nhé, đi mua vài cuốn sách."
 
Đối phương im lặng hồi lâu, Vương Uẩn nghi ngờ ngẩng đầu lên.
 
Không biết từ lúc nào mặt Tuân Trinh cũng đỏ bừng, khuôn mặt trắng nõn như ngọc đỏ ửng như ráng mây. Chạm phải ánh mắt của Vương Uẩn, sắc đỏ nhàn nhạt càng lan đến cổ và tai, ánh mắt cậu vô thức nhìn về phía cốc nước trên tay Vương Uẩn.
 
Vương Uẩn cầm cốc nước ngây người, trong lòng đột nhiên đập thình thịch. Sao cô lại có một dự cảm chẳng lành?
 
"Chết rồi!"
 
Vương Uẩn bỗng nhiên hiểu ra, chẳng lẽ mình đã dùng cốc nước của Tuân Trinh để uống?! Cô đặt mạnh cốc nước xuống: "Tớ đi xem đá trong tủ lạnh đã đông chưa."
 
Vừa nói xong Vương Uẩn đã hối hận. Cái lý do vớ vẩn gì thế này, thời gian ngắn ngủi vậy làm sao mà đá đông lại được?
 
"Không phải không phải. Tớ không..."
 
Chuyện gì thế này!
 
Vương Uẩn muốn khóc mà không có nước mắt, sao mặt Tuân Trinh lại càng đỏ hơn, khiến cô cũng căng thẳng theo. Nếu Tuân Trinh không có phản ứng gì thì còn đỡ, mặt cậu đỏ như vậy, giống như lây sang cả mặt cô, nóng bừng bừng.
 
Hai người cứ thế ngồi sóng vai trên ghế sofa, hai khuôn mặt đỏ bừng một cách kỳ lạ, trên đầu như có khói trắng bốc lên.
 
“À thì là..." Ánh mắt cô vô thức đảo khắp nơi, khi liếc thấy điện thoại trên ghế sofa, Vương Uẩn bỗng nảy ra một ý: "Phải rồi, cậu có muốn điện thoại không?"
 
"Cái gì?" Tuân Trinh ngơ ngác "a" một tiếng: "Điện thoại gì?"
 
"Là cái này." Vương Uẩn cầm điện thoại đưa đến trước mặt Tuân Trinh cho cậu xem: "Rất tiện lợi, bên chỗ cậu liên lạc hình như đều là gửi thư đúng không? Bên chỗ tớ thì dùng điện thoại."
 
Tuân Trinh ho khan một tiếng: "A... Hóa ra là vậy..." Cậu dừng lại một chút, rồi lại ho khan một tiếng: "Sao?"
 
Trong lòng Vương Uẩn như muốn đập đầu xuống đất: "Đại ca đừng nói chuyện như vậy nữa, cậu nói vậy tớ rất căng thẳng!!! Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì thế này!!!"
 
Mặc dù trong lòng xấu hổ muốn chui đầu vào tủ lạnh rồi chạy ba vòng quanh nhà, xông ra ngoài cửa nhảy xuống đường chạy bộ, nhưng Vương Uẩn vẫn cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Ừm, chính là như vậy, chỗ tớ cơ bản ai cũng có điện thoại, điện thoại đều có số điện thoại, cậu soạn tin nhắn ở đây, rồi nhập số điện thoại của người cậu muốn 'gửi thư'..."
 
Cô nói muốn cho Tuân Trinh điện thoại thật sự không phải là nhất thời cao hứng, mà là đã có dự định này từ lúc đi học hôm nay. Bình thường cô ở trường một mình, cũng không biết Tuân Trinh ở nhà thế nào, nếu có điện thoại để liên lạc thì sẽ tiện hơn, cũng đỡ phải suy nghĩ nhiều. Chỉ là cô không có tiền mua điện thoại mới cho Tuân Trinh, chỉ có thể đợi cuối tuần về nhà lấy điện thoại cũ và sim điện thoại của mình cho cậu.
 
Vương Uẩn cầm điện thoại thao thao bất tuyệt nói với Tuân Trinh một hồi, nhiệt độ nóng rực trên mặt cũng dần dần hạ xuống...
 
Xuống...
 
Cái quỷ!
 
Vô tình ngẩng đầu lên bốn mắt chạm nhau với Tuân Trinh, nhìn vào đôi mắt đen láy của cậu, nhiệt độ vừa hạ xuống của Vương Uẩn lại bùng lên.
 
Thật sự không chịu nổi bầu không khí kỳ lạ khi ở riêng với cậu, Vương Uẩn đặt điện thoại xuống: "Chúng ta đi ăn cơm trước đã, lát nữa tớ nói tiếp với cậu."
 
Tuân Trinh: "... Được..."
 
Vương Uẩn: "Hôm nay tớ không dẫn cậu đi ăn lẩu cay nữa, dẫn cậu đi ăn món ngon, cậu đoán xem là gì?"
 
"Là gì vậy?"
 
"Mì xào. Loại có xúc xích, trứng và rau xanh ấy! Cậu đã ăn chưa?"
 
***
 
Định dẫn Tuân Trinh đi ăn mì xào, trên đường đi Vương Uẩn suy nghĩ một chút, cuối cùng dẫn cậu vào quán cơm gà om. Cô là người miền Nam, cứ để Tuân Trinh ăn lẩu cay, bánh mì và mì xào mãi, luôn cảm thấy như đang ngược đãi cậu, không cho cậu được ăn một bữa cơm tử tế.
 
Theo Vương Uẩn, bữa trưa và bữa tối có cơm mới được gọi là ăn "cơm", nếu không luôn có cảm giác chưa ăn món chính nào.
 
Đi đường gió đêm thổi qua, vừa gọi món xong, nhiệt độ trên mặt Vương Uẩn cuối cùng cũng hạ xuống, cô có thể thoải mái nhìn thẳng vào Tuân Trinh và nói chuyện với cậu.
 
Phải nói rằng, Tuân Trinh thật sự là chàng trai đẹp nhất mà cô từng gặp, cái đẹp này mang tính chủ quan rất lớn, dù sao kiến thức và tu dưỡng của cậu cũng cộng thêm không ít điểm, khiến Vương Uẩn có thêm rất nhiều thiện cảm.
 
Cậu ngồi đối diện cô, dáng ngồi nổi bật giữa mọi người.
 
Vương Uẩn nghe nói người xưa đeo ngọc bội bên hông có tác dụng nhắc nhở bản thân hành xử ung dung. Có lẽ Tuân Trinh đã học tập không ít những lễ nghi này.
 
Câu nói "ở bên người quân tử như bước vào căn phòng có hoa lan thơm ngát" quả không sai, chỉ cần nhìn Tuân Trinh thôi, Vương Uẩn không tiện ngồi lười biếng, uể oải, cũng ngồi thẳng lưng, giữ đúng tư thế theo cậu.
 
Đúng lúc Vương Uẩn đang âm thầm thẳng lưng, đột nhiên nghe thấy giọng nữ không biết từ đâu vọng đến gọi tên cô.
 
"Tiểu Uẩn!"
 
Tim Vương Uẩn như lỡ mất một nhịp, quay đầu nhìn quanh quán cơm gà om.
 
Cách gọi này trong lớp chỉ có vài người gọi cô như vậy, chẳng lẽ là cô ấy? Nghĩ đến người có thể đến, sắc mặt Vương Uẩn lập tức sa sầm.
 
Chắc chắn là cô ấy rồi, giọng nói này không thể lẫn vào đâu được, chính là giọng của cô ấy!!!
 
Vương Uẩn thở dài một tiếng, lặng lẽ che mặt.
 
Tuân Trinh quan tâm nhìn Vương Uẩn, "Có chuyện gì vậy?"
 
"Không có gì... Tớ muốn yên tĩnh."
 
"Tớ ở đây, Tiểu Uẩn, cậu nhìn đi đâu vậy?"
 
Vương Uẩn bất đắc dĩ buông tay xuống, nhìn về phía phát ra tiếng nói - cửa quán.
 
Một cô gái xinh đẹp cao ráo đang đứng ở cửa quán.
 
Mái tóc dài màu vàng hoe được nhuộm highlight của cô gái xõa xuống vai, trong mắt đeo kính áp tròng màu xám, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, thoa một chút phấn và son môi, đôi môi hồng hào. Cô gái mặc một bộ đồng phục thủy thủ, lộ ra đôi chân trắng nõn dưới làn váy.
 
Vương Uẩn: ... Thôi xong
 
Người đến chính là Đường Viện Viện, cô gái xinh đẹp nhất lớp Vương Uẩn, được mệnh danh là hoa khôi lớp 12A7. Đường Viện Viện có ngoại hình xinh xắn, đáng tiếc không phải là kiểu con gái ngoan ngoãn học giỏi, thành tích học tập của cô ấy không tốt lắm, bình thường khá ham chơi. Năm lớp 12, bố mẹ cho cô ấy học truyền thông, nên cách ăn mặc của cô ấy nổi bật giữa một đám học sinh lớp 12 đầu tắt mặt tối, trông rất rạng rỡ, xinh đẹp.
 
Thật ra Vương Uẩn không thích cô ấy lắm, tính cách Đường Viện Viện nói thật là hơi tiểu thư.
 
Đường Viện Viện đi thẳng về phía bàn của Vương Uẩn.
 
Vương Uẩn nhìn làn váy tung bay của cô ấy, trong lòng không khỏi cảm thán, quả nhiên chỉ có người xinh đẹp mới có thanh xuân. Thanh xuân của họ có lẽ là những cuộc ẩu đả, yêu đương nồng nhiệt trong phim thanh xuân, còn thanh xuân của Vương Uẩn thì chẳng liên quan gì đến những thứ đó, chỉ là bình thường cùng bạn bè đi chơi, lên lớp học bài, làm bài tập.
 
"Sao cậu vẫn chưa ăn cơm vậy Tiểu Uẩn?" Đường Viện Viện hỏi.
 
"Chưa, còn cậu? Sao vẫn chưa ăn?"
 
"Tớ vừa mới tan học, giờ học truyền thông của bọn tớ tan muộn lắm." Đường Viện Viện đảo mắt, nhìn sang Tuân Trinh, hơi ngạc nhiên nhướn mày, kêu lên: "Ơ?! Đây là ai vậy?! Bạn trai của cậu à?!!"
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 10 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo