Chương 83: An ủi
Vương Uẩn nhìn cũng không được, không nhìn cũng không xong, cuối cùng chỉ có thể giả vờ như không thấy mà hỏi: "Sao cậu còn chưa ngủ? Có chuyện gì sao?"
Tuân Trinh cúi mắt xuống, hơi lúng túng nói: "Chỉ là nghĩ đến vài chuyện, trằn trọc mãi không ngủ được. Thấy đèn phòng nàng sáng đã lâu, chắc hẳn cũng chưa ngủ, nên ta muốn đến hỏi han một chút, cũng muốn xin lỗi nàng vì sự thất lễ của ta tối nay." Hơi thở của cậu có phần gấp gáp hơn mọi ngày, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng Vương Uẩn.
Vương Uẩn quan sát Tuân Trinh với tâm trạng phức tạp.
Đây là lần đầu tiên Vương Uẩn thấy con trai khóc ngoài đời. Tuy Tuân Trinh không đến mức nước mắt giàn giụa, nhưng vành mắt đỏ hoe thì không thể che giấu được. Lúc này cô hoàn toàn ngơ ngác, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tuân Trinh thất lễ chỗ nào?
Chẳng lẽ cậu nghĩ cô đang giận vì cậu không muốn chia sẻ chuyện của mình?
Vương Uẩn: "Cậu không có gì thất lễ cả, chỉ là hôm nay tớ hơi bực bội một chút thôi. Học lớp 12 mà, thỉnh thoảng cũng có lúc như vậy." Vương Uẩn giải thích một hồi, rồi nghiêng người nhường chỗ: "Cậu có muốn vào phòng tớ ngồi một lát không? Nếu không ngủ được thì có thể tâm sự với tớ."
Vừa nghe vậy, mặt Tuân Trinh đỏ bừng: "Không cần đâu."
Vương Uẩn nhận ra Tuân Trinh đang ngại, cô suy nghĩ một chút rồi chạy ra phòng khách bật đèn lên: "Vậy tớ ra phòng khách ngồi với cậu một lát nhé."
Ánh đèn sáng lập tức xua tan bóng tối trong phòng khách.
Vương Uẩn ngồi xuống sô pha, vỗ vỗ lên chỗ trống bên cạnh, ra hiệu cho Tuân Trinh lại ngồi.
Tuân Trinh do dự một lát rồi nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Vương Uẩn.
Vương Uẩn: "Có phải cậu nhớ nhà không?"
Vương Uẩn đã định hỏi câu này từ lúc ở cửa phòng ngủ rồi. Tuân Trinh mới mười sáu tuổi, nhớ nhà cũng là chuyện bình thường. Nhìn cậu lúc nào cũng giữ thái độ nho nhã, điềm tĩnh, chắc hẳn được dạy dỗ rất nghiêm khắc, có lẽ mọi chuyện đều giữ kín trong lòng, âm thầm chịu đựng, nên khi có biến cố lớn xảy ra rất dễ không chịu đựng nổi, khiến cảm xúc dồn nén bùng nổ.
Tuân Trinh không phủ nhận lời Vương Uẩn, chỉ cúi đầu: "Xin lỗi, hôm nay ta hơi xúc động."
"Có phải cậu nghe chuyện của chị tớ rồi nghĩ đến người nhà của mình không?"
Vương Uẩn nghĩ, Tuân Trinh cũng thật kiên cường, một mình đến một thế giới xa lạ, sống nhờ vả, vừa khổ sở vừa hoang mang, không phải ai cũng có thể chấp nhận và tiêu hóa được. Mấy trăm năm qua, thế giới đã thay đổi quá nhiều, nhiều đến mức khiến cậu bỡ ngỡ, thế giới quan sụp đổ. Cô lại còn đưa cho cậu xem vài cuốn sách. Xa lạ, mới mẻ, bất an, lo lắng. Cũng chẳng trách Tuân Trinh lại khóc, đã đến nước này rồi, sao cậu ấy còn cứ giữ trong lòng một mình chứ.
"Cậu biết không?" Vương Uẩn gãi đầu: "Tớ cũng không biết tại sao, nhưng tớ luôn có cảm giác cậu sẽ không ở đây lâu, có thể một ngày nào đó cậu sẽ quay về."
Nghe vậy, Tuân Trinh ngẩng lên, khẽ cong môi: "Cảm ơn nàng, Vương Uẩn."
Vương Uẩn: "Tớ không phải an ủi cậu đâu, tớ thật sự nghĩ vậy đấy."
Cô luôn cảm thấy sẽ có một ngày Tuân Trinh đột nhiên biến mất, giống như cách cậu đột nhiên xuất hiện. Có thể vào một ngày nào đó mà cô không hay biết, chàng trai trước mắt sẽ biến mất không dấu vết. Khi một người không thuộc về thế giới này, trông cậu ấy có vẻ lạc lõng, từ đầu đến chân đều toát lên vẻ muốn rời đi.
Cậu không thuộc về nơi này, Vương Uẩn biết. Cuộc sống của cậu không thể bị giam cầm trong căn nhà thuê nhỏ bé của cô, cậu nên cùng vài người bạn thân cùng nhau du ngoạn, vui chơi, trò chuyện, lúc rảnh rỗi thì như cậu ấy đã nói, ngồi ngắm những quân cờ đen trắng, đọc sách. Rồi một ngày nào đó, cậu sẽ bước vào chốn quan trường, lập nên những công trạng mà cậu nên làm.
Tuân Trinh: "Khi nàng đến trường, ta thường nghĩ..."
"Ta thường nghĩ, tất cả những điều trước mắt này rốt cuộc là thật hay là giả, là Trang Chu mộng hồ điệp, hay chỉ là một giấc mộng lớn của ta. Nếu thật sự là một giấc mộng, thì giấc mộng này thật quá hoang đường, khó tin."
Vương Uẩn lặng lẽ nghe Tuân Trinh nói, bây giờ cô mới thấy mình không nên tự đi học, để cậu ở nhà một mình, cô thật ích kỷ, cậu nên được nhìn ngắm thế giới này, nhân lúc cậu chưa rời đi.
Vương Uẩn: "Hiện thực mà cậu đang ở, không phải là mơ."
Tâm trạng buồn bã của Tuân Trinh khiến Vương Uẩn cũng bị ảnh hưởng, cô cắn môi, không biết lấy đâu ra dũng khí, đưa tay nắm lấy tay cậu. Tay cô nhỏ hơn tay Tuân Trinh, rõ ràng cậu nhỏ tuổi hơn cô, trông có vẻ thư sinh yếu ớt, vậy mà tay lại lớn hơn tay cô cả một vòng, cô không thể nào nắm hết được. Tay Tuân Trinh hơi lạnh, còn lòng bàn tay cô thì ấm áp. Bình thường, Vương Uẩn đã buột miệng nói tay lạnh là do thận hư rồi, nhưng lúc này cô cũng chẳng còn tâm trí đâu mà nói đùa nữa.
Tuân Trinh nhất thời không kịp phản ứng, cả người cứng đờ, dường như muốn rút tay về, nhưng nghĩ đến tâm trạng của Vương Uẩn, cậu đành cứ ngồi im như vậy, nhất thời không dám nhúc nhích.
"Những gì cậu thấy trước mắt tất nhiên là thật, nếu không tớ là cái gì? Người giả à? Cậu thử cảm nhận nhiệt độ từ tay tớ xem." Mặt Vương Uẩn cũng đỏ bừng, nhưng vẫn cố lấy hết can đảm nói tiếp: "Trong mơ làm sao cảm nhận được nhiệt độ chứ?"
"Cậu đừng nghĩ như vậy, tớ sẽ rất buồn đấy. Cậu đã đến thế giới của chúng tớ rồi, thì hãy nhìn ngắm cho kỹ đi, tớ nghĩ cậu sẽ học hỏi được nhiều điều bổ ích, mở mang kiến thức. Sau này khi cậu quay về, chẳng phải cậu muốn cải cách chế độ cũ sao? Chế độ chính trị ở đây chắc chắn sẽ rất có ích cho cậu."
Tuân Trinh ngượng ngùng rút tay về: "Ta biết rồi." Cậu cười khổ: "Chỉ là nhất thời khó tránh khỏi cảm thấy bối rối."
"Hay là tớ giới thiệu cho cậu làm quen với vài người bạn của tớ nhé?" Vương Uẩn nghĩ đến Trương Hạo Nhiên và mấy người bạn học của mình, nếu Tuân Trinh có thêm bạn bè, chắc chắn sẽ tốt hơn bây giờ: "Tớ có vài người bạn, họ đều rất tốt, tuy rằng có thể không tài giỏi bằng bạn bè của cậu, tính cách cũng hơi tưng tửng, nhưng đều là những người rất chân thành. Tớ giới thiệu họ cho cậu làm quen nhé?"
Tuân Trinh không trả lời thẳng câu hỏi của Vương Uẩn, cậu nhìn cô, trên mặt dần hiện lên vẻ áy náy: "Vương Uẩn, nếu một ngày ta rời đi, ân tình của nàng... ta..."
Vương Uẩn lập tức ngắt lời cậu: "Tớ không cần cậu báo ân đâu. Cậu không hiểu tớ đang nghĩ gì, thật ra tớ còn phải cảm ơn cậu mới đúng." Cậu đã mang đến cho cuộc sống tẻ nhạt của cô biết bao màu sắc.
"Nếu sau này cậu quay về, tớ nhất định sẽ rất vui vẻ chào tạm biệt cậu, cũng không mong cậu báo đáp gì cả. Nếu cậu thật sự muốn báo đáp..."
Vương Uẩn: "Biết đâu một ngày nào đó tớ cũng đến thế giới của cậu thì sao, đến lúc đó cậu phải cưu mang tớ đấy nhé."
Nghe Vương Uẩn nói, Tuân Trinh dần nở nụ cười: "Đó là điều đương nhiên, nếu nàng có ngày đến quê hương của ta, ta nhất định sẽ tận tình làm tròn bổn phận chủ nhà."
"Vậy quyết định như thế nhé!" Vương Uẩn cũng không giỏi an ủi người khác, nói được vài câu như vậy là hết vốn rồi, nói nhiều quá cô thấy ngại ngùng, nên dừng lại, rồi lấy điện thoại ra: "Cậu có muốn chơi game điện thoại với tớ một lát cho khuây khỏa không? Chơi game rất giảm stress đấy."
"Hửm?"
Thấy Tuân Trinh có vẻ hứng thú, Vương Uẩn mở khóa màn hình. Trong điện thoại cô không còn nhiều game, lúc ôn thi đại học cô đã xóa hết rồi. Bây giờ chỉ còn lại game xếp hình, rắn săn mồi và chém hoa quả.
Cô còn bị Trương Hạo Nhiên và mấy người bạn trêu chọc là đến giờ vẫn còn chơi chém hoa quả, cứ như người từ thời xưa đến vậy.
Game xếp hình thì Vương Uẩn đã chơi chán ngấy rồi, cô mở game rắn săn mồi trước. Game này dễ chơi hơn chém hoa quả, để Tuân Trinh làm quen trước đã. "Rắn săn mồi, tớ chỉ cho cậu cách chơi nhé, trước tiên cậu xem tớ chơi một lát đã."
Tuân Trinh rất thông minh, học rất nhanh. Vương Uẩn vừa nghe nhạc nền của game, vừa nhìn con rắn của cậu dài dần ra, trong lòng dâng lên một nỗi buồn man mác.
Chỉ chơi rắn săn mồi thì hơi chán, Vương Uẩn lại tận tình hướng dẫn Tuân Trinh cách chơi chém hoa quả.
Những ngón tay thon dài, trắng trẻo của Tuân Trinh thoăn thoắt lướt trên màn hình, Vương Uẩn cứ như được quay về thời kỳ game chém hoa quả thịnh hành vậy. Nhìn quả dưa hấu bị Tuân Trinh chém một nhát, nước màu đỏ bắn tung tóe trên màn hình.
Tuân Trinh trông đã lấy lại được vẻ bình tĩnh và ôn hòa, không biết là do lời nói của cô hay do hiệu quả của game, Vương Uẩn thầm nghĩ, dù sao thì chơi game cũng là một cách giải tỏa căng thẳng tốt. Nếu không phải bây giờ đang ôn thi đại học, cô còn có thể dẫn Tuân Trinh chơi game online nữa. Cô đã lâu không chơi game online rồi, trong lòng ngứa ngáy lắm.
Chắc là do đã quá muộn, Vương Uẩn dựa vào sô pha. Vừa nghĩ miên man, mí mắt cô càng lúc càng nặng trĩu, dính chặt vào nhau, ánh đèn như xa dần, ý thức dần chìm vào bóng tối mênh mông.