Nam Chính Già Rồi - Chương 93: Đột biến

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 88: Đột biến
 
Vừa nghe Tuân Trinh nói, tim Vương Uẩn đập loạn nhịp, đầu óc ong ong, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn vào mắt cậu.
 
Cứ như có một sợi lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống chóp tim, khiến cô vừa tê dại vừa mềm nhũn.
 
Biết cách tán tỉnh quá đi...
 
Vương Uẩn than thầm.
 
Vương Uẩn: "Tuân... Tuân Trinh..."
 
Tuân Trinh đáp: "Ừm?"
 
Vương Uẩn: "Tớ... tớ không thở nổi..."
 
Tuân Trinh: "..."
 
Vương Uẩn suy nghĩ một chút, lấy gói bánh quy từ tay Tuân Trinh: "Chúng ta về nhà trước đã."
 
Trong mắt Tuân Trinh ánh lên vẻ tò mò.
 
Vương Uẩn hoàn toàn không dám nhìn cậu, cúi đầu lục lọi đồ ăn vặt trong túi: "Về nhà tớ nấu mì cho cậu ăn, cậu đói rồi mà, phải không?"
 
Thật ra ở nhà trọ có đầy đủ dụng cụ nấu nướng, nhưng Vương Uẩn không biết dùng lắm, cô chỉ biết nấu mì và xào vài món rau đơn giản, hơn nữa năm cuối cấp ba cũng không có thời gian đi chợ nấu cơm, nên cô cứ ăn ở ngoài cho tiện.
 
Đã quyết định nấu mì cho Tuân Trinh, Vương Uẩn dẫn cậu ra khỏi công viên, rồi rẽ vào siêu thị.
 
"Cậu ăn tỏi không?" Vương Uẩn cầm hai củ tỏi hỏi.
 
Tuân Trinh vẫn luôn im lặng nhìn cô mua đồ, bị Vương Uẩn hỏi, cậu suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Ta không kiêng ăn gì cả."
 
"Vậy thì tốt." Vương Uẩn bỏ tỏi vào giỏ hàng, thở phào nhẹ nhõm, cô rất thích ăn mì với tỏi.
 
Vương Uẩn mua đồ, Tuân Trinh đi theo phía sau. Cô đang lấy hành thì dừng lại, cảm giác hòa hợp kỳ lạ xẹt qua tâm trí.
 
Sao cô và Tuân Trinh càng ngày càng giống vợ chồng thế nhỉ?
 
Đi siêu thị một vòng, Vương Uẩn mua không ít hành, gừng, tỏi và các loại gia vị.
 
"Sau này tớ sẽ từ từ nấu cho cậu ăn."
 
Tuân Trinh xách giỏ hàng, Vương Uẩn đi chậm lại, giữ khoảng cách hai bước với cậu, nhìn bóng lưng thẳng tắp của cậu, suy nghĩ về việc cuối tuần có nên đi chợ nấu cơm không.
 
Nghĩ vậy, đúng là có hơi giống bà nội trợ.
 
Thực lòng mà nói, cô không muốn sau này trở thành một bà nội trợ suốt ngày đi chợ nấu cơm, nuôi con, cô thấy cuộc sống như vậy thật đáng sợ. Nhưng bây giờ, chỉ cần nghĩ đến việc có thể nấu cho Tuân Trinh ăn, Vương Uẩn đã không nhịn được mỉm cười.
 
Về đến nhà, Vương Uẩn để Tuân Trinh ngồi lên ghế sofa, còn mình thì xách túi mì vào bếp.
 
"Cậu đọc sách một lát đi, tớ xong ngay đây." Vương Uẩn ló đầu ra từ trong bếp.
 
Bật bếp ga, đun nước, cho muối, thả mì, một loạt động tác dứt khoát.
 
Vương Uẩn còn cố tình lấy hai quả trứng, nhưng tiếc là tay nghề không được tốt, trứng gà hoàn toàn bị vỡ. Vương Uẩn đảo mì, nhìn nước dùng lềnh bềnh vài mảng lòng trắng trứng giống như bông, thở dài chán nản.
 
Tay nghề của cô chỉ được đến thế này thôi, còn việc có được quả trứng luộc đẹp mắt nằm trên bát mì thì đừng mơ tưởng nữa.
 
Lấy hai cái bát ra rửa sạch, Vương Uẩn chia mì vào hai bát, rắc thêm chút hành lá, rồi bưng lên bàn.
 
Sợi mì trắng tinh điểm xuyết hành lá xanh mướt, màu sắc tương phản, trông cũng khá đẹp mắt.
 
"Tớ nấu đấy." Vương Uẩn đưa đũa cho Tuân Trinh: "Ăn đi, xem có ngon không?"
 
Cô vẫn tự tin là mình không thể nấu ra món ăn kinh dị được. Vương Uẩn cũng không hiểu, một người bình thường phải ngốc đến mức nào mới nấu ra được món ăn kinh dị, cho dù không biết cho bao nhiêu muối, bao nhiêu gia vị, thì lên mạng tra cứu, cứ thế mà làm theo, cũng không đến nỗi nấu ra được món kinh dị.
 
Tuân Trinh lịch sự nói lời cảm ơn, cầm đũa lên ăn miếng đầu tiên.
 
Vương Uẩn nhìn cậu với ánh mắt sáng rực: "Ngon không?"
 
Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Vương Uẩn, Tuân Trinh mỉm cười: "Ngon."
 
"Ngon là được rồi, tớ ăn hơi mặn, còn sợ cho nhiều muối quá." Vương Uẩn cũng cầm đũa lên bắt đầu ăn mì. Vừa cho vào miệng, Vương Uẩn đã cảm động đến mức muốn khóc, sợi mì sao lại dai ngon đến vậy, hôm nay cô bị mẹ nhập à?
 
Vương Uẩn và Tuân Trinh cứ thế ngồi cạnh nhau, cùng húp sùm sụp bát mì.
 
Giữa trưa Hè nóng bức mà ăn mì nóng hổi là một việc cực kỳ ngớ ngẩn, Vương Uẩn uống xong một ngụm nước dùng mới phát hiện mình đã toát mồ hôi đầy đầu.
 
Tuân Trinh cũng chẳng khá hơn là bao, trán lấm tấm mồ hôi, trên chóp mũi cũng có một giọt mồ hôi.
 
Vương Uẩn tiện tay rút một tờ giấy ăn đưa cho cậuL "Lau đi."
 
Tuân Trinh nhận lấy tờ giấy, hơi ngại ngùng: "Xin lỗi, để nàng chê cười rồi."
 
Vương Uẩn mỉm cười nhìn cậu: "Không sao đâu."
 
Ăn xong, Vương Uẩn dọn dẹp bát đĩa, Tuân Trinh cũng đi theo cô vào bếp.
 
"Ta ngồi một mình ở ngoài, nhìn nàng làm việc, thật sự đứng ngồi không yên."
 
"Cậu muốn rửa bát à?"
 
Vương Uẩn rất vui khi Tuân Trinh có ý thức như vậy, nhưng vì cậu chưa từng dùng nước rửa bát, cô rất sợ cậu lỡ tay làm vỡ bát, nên cứ đứng bên cạnh hướng dẫn, thỉnh thoảng lại tự mình làm mẫu.
 
Hai cái bát và một cái nồi, rửa cũng rất nhanh.
 
Tuân Trinh cũng không đến nỗi vụng về đến mức cầm bát cũng không vững. Vương Uẩn phát hiện cậu có vẻ rất tò mò về việc rửa bát. Cậu lớn lên trong nhung lụa, việc rửa bát đều do người hầu làm, không được tiếp xúc cũng là điều dễ hiểu.
 
"Nếu sau này cứ thế này mãi cũng tốt."
 
Tuân Trinh bị bắn vài giọt bọt xà phòng lên mặt, vẫn cau mày nghiêm túc đặt bát vào tủ. Vương Uẩn nhìn dáng vẻ của cậu, thầm nghĩ.
 
Những ngày tiếp theo, Vương Uẩn cảm thấy cô và Tuân Trinh như một cặp vợ chồng già.
 
Cô đi học, Tuân Trinh ở nhà đọc sách, cô tan học về, hai người cùng nhau ăn cơm. Buổi tối, Vương Uẩn làm bài tập, Tuân Trinh tiếp tục đọc sách. Cô làm xong bài tập sẽ tranh thủ thời gian kèm cho cậu một số kiến thức cơ bản về lý, hóa, sinh.
 
Mỗi lần thấy Tuân Trinh gặp phải bài tập khó, cau mày suy nghĩ, Vương Uẩn lại muốn đưa tay xoa dịu nếp nhăn trên trán cậu.
 
Đáng yêu quá.
 
Trước khi đi ngủ, hai người chúc nhau ngủ ngon, rồi ai về phòng nấy.
 
Cuối tuần, Vương Uẩn lại tranh thủ dẫn cậu đi chơi. Ngọc bội của Tuân Trinh, Vương Uẩn đã nhờ Trương Hạo Nhiên giúp, cậu ấy biết nhiều hơn cô, lại có nhiều mối quan hệ, nên đã đổi được kha khá tiền cho cô. Dù sao cũng là ngọc bội của Tuân Trinh, tiền đã cầm trong tay rồi, Vương Uẩn không nỡ tiêu nên đã cất số tiền này đi, nghĩ rằng sau này có thể sẽ dùng đến, ví dụ như dẫn cậu đi du lịch chẳng hạn.
 
"Đi một ngày đàng, học một sàng khôn" mà. Có cơ hội, Vương Uẩn rất muốn dẫn Tuân Trinh đi các thành phố khác tham quan, giao thông hiện đại phát triển như vậy, không nhân cơ hội này dẫn cậu đi trải nghiệm thì thật đáng tiếc.
 
Cứ như vậy, vài tháng trôi qua, Vương Uẩn dần quên mất chuyện Tuân Trinh xuyên không đến.
 
Một buổi chiều nọ, Vương Uẩn vừa thi thử xong, đeo cặp sách thong thả đi ra cổng trường. Cô thấy mình làm bài cũng khá tốt, câu nào biết đều làm được. Doãn Văn Văn cứ nằng nặc đòi so đáp án với cô, khiến cô sợ hãi bỏ chạy trước.
 
Tuy cô cũng muốn so đáp án, nhưng so xong chắc chắn tâm trạng tốt sẽ bị phá hỏng hoàn toàn, thà vậy cô cứ giả vờ không biết gì còn hơn.
 
Trên đường về, Vương Uẩn còn cố tình mua cho Tuân Trinh một cuốn sách bài tập vật lý lớp 9, bây giờ chỉ đọc sách thôi thì không thể đáp ứng được nhu cầu của cậu nữa.
 
Đang chọn sách bài tập trong nhà sách ven đường, Vương Uẩn vô tình liếc mắt ra ngoài.
 
Chỉ một cái liếc mắt ấy thôi, Vương Uẩn như bị vật gì đó đâm mạnh vào người, máu dồn lên não, cả người choáng váng.
 
Người đó là ai?
 
Bên kia đường, đối diện nhà sách, một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi đang đứng, tóc búi cao, quần áo chỉnh tề, mày rậm mắt sáng. Nếu cô không nhìn nhầm, cậu ta đang mặc đạo bào?
 
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
 
Người mặc đạo bào này là ai?
 
Trong lúc Vương Uẩn còn đang ngây người, thiếu niên kia đang nhìn quanh bỗng nhìn thẳng vào cô, đôi mắt đen láy như vực sâu thăm thẳm, hút lấy tất cả ánh sáng chiếu vào.
 
Chủ tiệm gói sách bài tập xong, đưa túi nilon cho Vương Uẩn, cô trả tiền, còn chưa kịp nói lời cảm ơn đã quay người chạy ra khỏi nhà sách.
 
Trong lúc cô trả tiền, thiếu niên kia đã biến mất không thấy tăm hơi, mọi thứ trước mắt như một giấc mơ.
 
Vương Uẩn mở to mắt, nhìn sang bên kia đường trống không.
 
Giữa ban ngày ban mặt mà cô gặp ma sao? Không thể nào!
 
Ánh mắt thiếu niên kia nhìn cô khiến Vương Uẩn sợ hãi, sao trong nháy mắt đã biến mất rồi? Vương Uẩn quay đầu nhìn quanh bốn phía, cũng không thấy bóng dáng cậu ta đâu.
 
Có phải cô đa nghi quá rồi không? Người cô vừa nhìn thấy chỉ là một thiếu niên thích cosplay thôi? Nhưng khí chất của cậu ta và Tuân Trinh lại giống nhau như đúc.
 
Đó là một loại khí chất hoàn toàn không hòa hợp với xung quanh.
 
Nghĩ đến đây, tim Vương Uẩn thắt lại, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
 
Tìm mãi không thấy, Vương Uẩn đành bỏ cuộc, tự an ủi mình là mình nghĩ nhiều rồi, xách túi lên đi về nhà.
 
Cô lo lắng lắm làm gì, Tuân Trinh còn đang ở nhà chờ.
 
Nhưng mà ngay lúc Vương Uẩn đẩy cửa bước vào nhà, tất cả những gì trước mắt khiến máu của cô như đông cứng lại.
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 10 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo