Nam Chính Già Rồi - Chương 95: Kỳ hạn

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 90: Kỳ hạn
 
Lý Mậu Xung tuy lạnh mặt, nhưng cũng không trực tiếp nổi giận với Vương Uẩn và Tuân Trinh. Vương Uẩn hỏi cậu ấy có ăn cay hay không, có kiêng kị gì không, cậu ấy cũng kiên nhẫn đáp hết.
 
Tính tình hơi kém, nhưng người lại rất tốt, khẩu vị cũng rất giống với Tuân Trinh.
 
Cô có thể nói cậu ấy không hổ là bạn của Tuân Trinh sao?
 
Gọi vài món thanh đạm theo khẩu vị của Lý Mậu Xung, ba người lại im lặng.
 
Vương Uẩn rất muốn hỏi rõ ràng, cậu ấy đến đưa Tuân Trinh về sao? Khi nào bọn họ đi? Nhưng cô sợ hãi.
 
Vương Uẩn thở dài trong lòng, cuối cùng lúc Lý Mậu Xung đặt đũa xuống cũng hỏi ra miệng.
 
"Đạo trưởng, cậu đến để đưa Tuân Trinh về sao?"
 
Tuân Trinh và Lý Mậu Xung cùng ngẩng đầu nhìn cô.
 
Vương Uẩn đón ánh mắt của hai người, thản nhiên nhìn thẳng Lý Mậu Xung.
 
Lý Mậu Xung nhìn cô, dường như đang suy nghĩ điều gì đó nhưng lại có vẻ không, cậu ấy im lặng một lúc, chậm rãi mở miệng, ngữ khí lạnh lùng cứng rắn hiếm khi dịu xuống: "Phải."
 
"Khi nào hai người đi?"
 
Chưa đợi Lý Mậu Xung mở miệng, Tuân Trinh đã thất lễ giành nói trước, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Ngày tháng còn chưa xác định."
 
Lý Mậu Xung liếc nhìn Tuân Trinh, nhưng không nói gì.
 
Một lúc lâu sau, Lý Mậu Xung mới mở miệng: "Tuân Trinh, ngươi muốn ở lại đây bao lâu nữa? Ngươi có biết ngươi..."
 
Tuân Trinh nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ: "Ta biết, nhưng ngươi có thể cho ta thêm vài ngày nữa được không?"
 
"Ngươi muốn mấy ngày?" Lý Mậu Xung hỏi.
 
Tuân Trinh trầm tư một lát, khép hai mắt lại cười khổ: "Ba ngày đi."
 
"Vậy thì ba ngày." Lý Mậu Xung không nhìn Tuân Trinh nữa, mà chuyển tầm mắt sang Vương Uẩn: "Xin lỗi Vương cô nương, vì Tuân Trinh tùy hứng, nên chỉ có thể làm phiền cô nương ba ngày."
 
Vương Uẩn cứ như vậy nhìn hai người bọn họ quyết định thời hạn, giữa chừng cũng không chen vào một câu, đối mặt với Lý Mậu Xung chỉ có thể ậm ừ một tiếng.
 
Cô có thể làm gì chứ? Cô chẳng làm gì được.
 
Cô rất muốn nói với Lý Mậu Xung, nói gì mà làm phiền, Tuân Trinh muốn ở bao lâu thì ở bấy nhiêu, ba ngày, ba mươi ngày, ba trăm ngày đều được, thậm chí mấy năm cô cũng không ngại. Nhưng cô không nói nên lời.
 
Vương Uẩn nhìn ra Tuân Trinh đang chịu áp lực rất lớn, cô có thể nhận ra là vì cô. Nếu cô nói ra câu ấy thì sẽ tiếp tục gây thêm áp lực cho Tuân Trinh.
 
Ở nơi đó, cậu có cha mẹ, người thân, bạn bè, có hoài bão và chí hướng của riêng mình. Nếu cậu ở lại đây, một người không hộ khẩu, chứng minh thư chính là vấn đề, cho dù giải quyết được những việc này, không có bằng cấp cậu ấy có thể làm gì, làm công nhân sao? Cho dù có một công việc, Vương Uẩn cũng không muốn nhìn thấy mỗi ngày cậu làm một nhân viên nhỏ sống một cuộc đời tầm thường.
 
Vương Uẩn vừa ôn tập xong bài Tiêu Dao Du, nói văn vẻ một chút, cô cảm thấy Tuân Trinh giống như chim đại bàng, không nên bị ràng buộc ở nơi này, ở nơi đó cậu mới có thể phát huy tài năng và hoài bão của mình, giữ cậu ở lại quá ích kỷ.
 
Nếu Tuân Trinh rời đi, biết đâu việc học của cô còn có chút tiến bộ, ít ra cũng có thể tĩnh tâm học tập, thi đậu đại học trọng điểm cũng không chừng.
 
Nghĩ thông suốt những điều này, tâm trạng Vương Uẩn cũng thoải mái hơn một chút. Cô nói với Lý Mậu Xung: "Không sao, chỉ là ba ngày thôi mà? Hôm nay là mùng 5, vậy là hai người đi vào mùng 9, trong khoảng thời gian này, tớ sẽ dẫn hai người đi chơi nhé."
 
Khuôn mặt Lý Mậu Xung như tảng băng hiếm khi tan chảy: "Không cần đâu." Vương Uẩn lại nhìn ra chút áy náy trong mắt cậu ấy.
 
"Chắc sau này không có cơ hội gặp mặt nữa, không đi chơi thì tiếc lắm." Lúc nói câu này Vương Uẩn cảm nhận được ánh mắt của Tuân Trinh đang nhìn mình. Cô không dám nhìn cậu: "Ở đây cũng khá thú vị, hai người xem thử cũng không thiệt."
 
Rõ ràng bản thân đang buồn, tại sao cô lại cảm thấy có lỗi với Tuân Trinh chứ, Vương Uẩn than thầm trong lòng. Nói trắng ra là do Tuân Trinh cả, tự dưng xuyên không đến đây, rồi lại đột nhiên muốn rời đi.
 
Lý Mậu Xung không nói gì, Vương Uẩn cũng cảm thấy câu "chắc sau này không có cơ hội gặp mặt nữa" mà cô vừa nói quá nặng nề. Nhưng đó là sự thật, thời không đâu phải cái rổ, muốn xuyên qua là xuyên qua được. Nghĩ vậy, cô rất tò mò Lý Mậu Xung đến đây bằng cách nào, và làm sao để đưa Tuân Trinh đi.
 
Vẫn còn tâm trạng tò mò, Vương Uẩn rất khâm phục bản thân.
 
Không hỏi sau này sẽ không biết được, Vương Uẩn bèn hỏi thẳng: "Đạo trưởng, cậu đến đây bằng cách nào? Sao cậu biết Tuân Trinh ở đây? Tuân Trinh lại đến đây như thế nào? Cậu định đưa cậu ấy về bằng cách nào?"
 
Lý Mậu Xung sững người một lúc, hoàn toàn không ngờ Vương Uẩn còn rảnh rỗi hỏi những điều này, sắc mặt có chút phức tạp, nhưng vẫn trả lời, chỉ là nói một tràng cổ văn mà cô không hiểu gì, nghe có vẻ hơi thần bí.
 
Nghe một hồi lâu Vương Uẩn mới hiểu được một chút, hình như là mấy chục năm trước có một vị tiền bối xuyên không gặp được một hiện tượng hiếm có, tình cờ xuyên không đến thế giới của bọn họ, việc xuyên không của người này đã gây ra một số vấn đề cho thời không, tạo ra một vài lỗ hổng, Tuân Trinh xui xẻo, đang yên đang lành học ở nhà thì trúng số, xuyên không đến đây. Gia đình Tuân Trinh phát hiện cậu mất tích lo lắng vô cùng, Lý Mậu Xung là đạo sĩ, vừa quan sát thiên tượng ban đêm vừa bói toán, cuối cùng cũng biết được nguyên nhân, tự mình lên đường, định đưa Tuân Trinh trở về, rồi đưa mọi thứ trở lại quỹ đạo.
 
"Vạn vật đều có quy luật của nó, không thể tùy tiện làm xáo trộn, Tuân Trinh đã trở thành biến số, vì vậy dù thế nào ta cũng phải đưa hắn về, không chỉ vì những điều này, mà còn vì cha mẹ của Tuân Trinh." Cuối cùng, Lý Mậu Xung nghiêm túc kết luận.
 
Vương Uẩn cười trừ: "Ờ... Giỏi thật..." Thực ra cô không hiểu lắm.
 
Bây giờ cô đang lo làm sao sắp xếp chỗ ngủ cho Lý Mậu Xung, chen chúc trên một cái ghế sofa với Tuân Trinh thì quá chật, xem ra cô phải về nhà tìm thêm một cái chăn cho cậu ấy nằm dưới đất.
 
Những chuyện cao siêu cô không hiểu lắm, cũng không muốn hiểu, chỉ muốn nghĩ đến vấn đề khó khăn trước mắt.
 
Ăn tối xong, về đến nhà, Vương Uẩn hỏi ý kiến Lý Mậu Xung, cậu ấy nói không ngại nằm dưới đất. Cô yên tâm, cầm cây lau nhà ra bể nước rửa.
 
"Lau nhà trước đã, rồi lấy chăn bông mùa đông ra, mùa hè tuy nóng, nhưng nằm dưới đất vẫn dễ bị cảm lạnh."
 
Vương Uẩn vừa rửa cây lau nhà vừa nghĩ, bỗng nhiên thấy có người đẩy cửa nhà vệ sinh.
 
Cô không ngẩng đầu lên, cô biết là ai.
 
"Vương Uẩn..." Giọng nói dịu dàng như gió xuân mưa phùn này, ngoài Tuân Trinh ra còn có thể là ai?
 
Vương Uẩn đang tập trung chiến đấu với cây lau nhà: "Sao thế?"
 
Cậu im lặng một lát, rồi mới chậm rãi mở miệng, "Xin lỗi." Cậu dừng lại một chút: "Thời gian qua đã làm phiền cậu rồi."
 
Cô đoán được Tuân Trinh sẽ nói những lời này.
 
Vương Uẩn vặn vòi nước, cười gượng hai tiếng, xoay người đối diện với Tuân Trinh: "Cậu nói gì vậy? Nghe khách sáo quá."
 
Giẻ lau thấm đầy nước vừa ướt vừa nặng, nhấc lên hơi khó khăn, Vương Uẩn vắt hai lần mà vẫn còn nhỏ nước tong tong.
 
Vương Uẩn: "Giúp tớ vắt cây lau nhà với."
 
Tuân Trinh không nói gì, xắn tay áo lên, để lộ cánh tay trắng nõn. Vương Uẩn nhìn cơ bắp trên cánh tay cậu hơi cuồn cuộn, không khỏi cảm thán sự khác biệt giữa hai giới, dù sao thì, trong trường hợp bình thường, con trai vẫn khỏe hơn con gái một chút.
 
Khoảng thời gian ở chung với Tuân Trinh, cây lau nhà vẫn luôn do cậu giúp vắt, nếu ấy đi rồi, Vương Uẩn thật sự không tìm được ai giúp cô vắt cây lau nhà nữa.
 
"Lát nữa tớ lau nhà ở phòng khách, trải giường cho bạn cậu."
 
"Ừ."
 
"Ba ngày nay cậu định làm gì?"
 
Tuân Trinh xin Lý Mậu Xung ba ngày, ba ngày rất dài, dường như có thể làm rất nhiều việc, nhưng đôi khi lại rất ngắn, dường như chẳng làm được gì.
 
Tuân Trinh: "Tôi muốn... nhìn lại thế giới này một chút, e là sau này sẽ không còn cơ hội nữa."
 
"Được thôi, hôm nay là thứ Năm, thứ Sáu tớ có tiết." Vương Uẩn cười: "Dù cậu muốn đi, thứ Sáu tớ cũng không thể trốn học, thứ Sáu cậu và Lý Mậu Xung cứ tự nhiên đi, cuối tuần tớ đã xin nghỉ tự học rồi, sẽ dẫn hai người đi chơi." Nghĩ vậy, cô phát hiện bản thân cũng khá lý trí, dù đối mặt với tình huống gần như chia ly, cô cũng không dám trốn học. Vương Uẩn cũng không nhận ra mình lại ham học đến vậy.
 
Nếu thầy chủ nhiệm biết, chắc chắn sẽ khen cô.
 
Đùa chứ, trốn học một ngày lỡ bỏ lỡ kiến thức ôn tập trên lớp thì sao? Bây giờ cô đang học lớp 12, quan trọng nhất vẫn là kỳ thi đại học.
 
Chuyện yêu đương gì đó sau này chắc chắn vẫn có cơ hội, cô cũng không xấu, chỉ cần muốn thì nhất định sẽ tìm được bạn trai. Đợi sau này thi đậu đại học, tìm được bạn trai, có khi lại nhanh chóng quên Tuân Trinh.
 
Tuân Trinh cũng mỉm cười: "Không sao, học hành là quan trọng nhất, mai ta và Mậu Xung có thể tự đi được."
 
Vương Uẩn không ngờ cô và Tuân Trinh lại nói chuyện bình thản như vậy, cô còn tưởng rằng khi cậu sắp đi cô sẽ khóc như mưa.
 
"Vậy được rồi, cậu lau nhà đi." Vương Uẩn đưa cây lau nhà cho Tuân Trinh: "Tớ đi lấy chăn ra."
 
Sống chung với cô một thời gian, kỹ năng sống của Tuân Trinh cũng được nâng cao toàn diện. Lúc Vương Uẩn ôm chăn ra đã thấy Tuân Trinh và Lý Mậu Xung lau nhà sạch bong. Có thể sai khiến hai đại diện của chế độ phong kiến, Vương Uẩn vẫn rất tự hào.
 
Kiểm tra sàn nhà thấy không còn một sợi tóc, Vương Uẩn hài lòng gật đầu, đặt chăn xuống đất.
 
Có Tuân Trinh và Lý Mậu Xung giúp đỡ trải chăn, tốc độ nhanh hơn không ít, nhưng cô vẫn thấy hai người này hơi vướng víu, thi thoảng lại giẫm lên chăn, khiến cô tức giận trợn mắt.
 
Trải chăn xong, Vương Uẩn nhìn Lý Mậu Xung vỗ vỗ tay, cười toe toét: "Xong rồi, đây là giường tạm thời của đạo trưởng trong ba ngày tới, cậu chịu thiệt chút nhé."
 
Lý Mậu Xung: "..."
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 10 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo