Nàng Nông Dân Lạnh Lùng Kiêu Ngạo Chỉ Muốn Làm Ruộng - Chương 3

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Sáng hôm sau, ta long trọng trao cho Trình Triều Ca mười hạt giống củ cải.

 

Hắn cười nhạo:

 

"Chỉ là vài hạt giống củ cải, có cần làm quá như thế không?"

 

Ta chẳng buồn đáp, chỉ nhấn mạnh:

 

"Chờ trồng ra rồi ngươi sẽ hiểu."

 

Hắn cười lạnh, tiện tay rắc mấy hạt giống xuống đất, chẳng hề để tâm.

 

Chỉ sau ba ngày, hạt giống nảy mầm, nhú lên những chồi non xanh mướt.

 

Nửa tháng sau, đám củ cải ấy đã lớn bằng nắm tay, mọc rễ chắc khỏe, lá xanh tươi tốt.

 

Dưới ánh trăng, đám củ cải ấy phát ra ánh sáng mờ nhạt như ngọc lưu ly.

 

Tối hôm đó, ta và Trình Triều Ca ngồi dưới ánh trăng uống rượu vui vẻ.

 

Hắn cằn nhằn, trách ta mãi sao chưa phát lương:

 

“Lúc nào ngươi mới trả tiền công? Nếu không có, ta đành phải bán mạng."

 

Ta hờ hững đáp lại:

 

"Ta không có tiền, nhưng nếu ngươi cần mạng thì ta có một cái."

 

Nghe vậy, ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo:

 

"Ta cần mua nhân sâm chữa thương nội lực."

 

Ta thản nhiên ngắt lời:

 

"Nhân sâm sao có thể so bì với củ cải của ta?”

 

Hắn nổi giận, giơ tay định vung kiếm dọa ta, nhưng ánh mắt lại vô tình xoẹt trúng đám củ cải đang phát sáng trong ruộng.

 

Ánh sáng nhạt nhòa lấp lánh trong đêm khiến hắn khựng lại, nhìn chằm chằm như bị mê hoặc.

 

Ta mỉm cười, giọng nhẹ nhàng:

 

"Đám củ cải này có thể giúp ngươi khôi phục nội lực. Chăm chỉ trồng đi, người tốt ắt gặp duyên lành.”

 

Trình Triều Ca bán tín bán nghi, ánh mắt lóe lên vẻ do dự: "Thật?"

 

Ta nghiêm túc gật đầu: "Đương nhiên là thật."

 

Hắn nhìn ta chằm chằm, ánh mắt dao động giữa nghi ngờ và hy vọng. 

 

Cuối cùng, không nhắc gì đến tiền nữa, mà càng cố gắng chăm sóc ruộng củ cải, như thể đó chính là con đường cứu rỗi duy nhất.


Trời còn chưa sáng, Trình Triều Ca đã dậy rất sớm, gánh nước tưới ruộng, đến khi màn đêm buông xuống vẫn không chịu về nhà, còn cố ý dựng một chiếc giường cỏ ngay giữa cánh đồng để canh giữ.

 

Hắn nói, lỡ mà có tên trộm nào đó trộm mất mấy củ cải mà hắn đồ mồ hôi sôi nước mắt chăm bẵm thì thật không đáng.

 

Nhìn tinh thần làm việc không biết mệt mỏi của hắn, ta suýt nữa xúc động đến mức rơi lệ. Ta vỗ vai hắn đầy tán thưởng, lại đưa thêm mấy hạt giống, đồng thời vẽ một chiếc bánh to:

 

"Chờ đến khi những loại rau này mọc lên, ngươi sẽ không còn xa ngày trở lại đỉnh cao."

 

Nghe vậy, Trình Triều Ca nghiêm túc nhận lấy hạt giống, hăng hái bắt tay vào việc gieo trồng.

 

Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Trình Triều Ca, lứa củ cải này lớn lên nhanh chóng, cuối cùng cũng đến ngày thu hoạch.

 

Ngày đào củ cải, trời xanh mây trắng, ánh nắng ấm áp chan hòa, một ngày đẹp đẽ hiếm có.

 

Trình Triều Ca cẩn thận ôm từng củ cải to tròn trở về nhà, vẻ mặt nghiêm túc như thể đang nâng bảo vật.

 

Sau khi rửa sạch, hắn ngồi trong sân, cúi đầu, nghiêm túc gặm củ cải.

 

Củ cải căng mọng ngập nước, từng ngụm ngọt ngào chảy vào miệng hắn, mang theo hương vị thanh mát.

 

Ta đứng một bên, cười nhẹ, hỏi: 

 

"Thế nào, có phải rất thơm ngon, rất ngọt không?"

 

Trình Triều Ca khẽ ngẩng đầu, ánh mắt hơi ngẩn ngơ, gật nhẹ.

 

Ta lại hỏi: "Ngươi có cảm thấy cơ thể ấm áp, đặc biệt là linh đài, trở nên trong suốt thanh tịnh không?"

 

Hắn ngẫm nghĩ, rồi gật đầu lần nữa.

 

Ta tiếp tục:

 

"Có phải cảm thấy tai nghe rõ ràng hơn, mắt thấy tinh tường hơn, cả người đều trở nên nhẹ nhàng khoan khoái?"

 

Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.

 

Thấy thế, ta tươi cười đắc ý:

 

"Đúng rồi đó! Chàng trai, củ cải tẩy thân này có thể giúp ngươi phục hồi nội lực, so với nhân sâm hay linh chi gì đó còn hiệu quả hơn gấp bội."

 

Trình Triều Ca híp mắt nhìn ta, trong ánh mắt lộ ra sự nghi hoặc:

 

"Trương Nguyên Chi, ngươi lấy đâu ra mấy thứ tốt như vậy?"

 

Ta chân thành đáp:

 

"Ông trời thấy ta đáng thương nên ban thưởng cho ta đó."

 

Trình Triều Ca cười lạnh: "Thật sao? Ngươi làm biết bao nhiêu điều ác, vậy mà trời vẫn thương xót ngươi?"

 

Ta bình tĩnh nhìn hắn: "Ta làm nhiều điều ác, nhưng tất cả đều bị Tô Giản Châu ngăn cản kịp thời, không việc nào mà ta thành công."

 

Ta nói: "Tô Giản Châu giết mẫu thân ta, đã thế còn ném ta vào cái ổ ô uế ở chốn kinh thành, như vậy còn chưa đủ để trả giá sao?"

 

Ánh mắt ta nóng rực, nhưng giọng nói lại lạnh lùng đáng sợ: "Trình Triều Ca, mẫu thân là người thân duy nhất của ta trên đời này, ta thà để Tô Giản Châu giết ta, chứ không muốn sống nhờ cái chết của mẫu thân, khiến ta đau đớn đến mức không muốn sống."

 

Trình Triều Ca ngây người, hắn quay mặt đi, giọng nói có chút ngượng ngùng: "Được rồi, đều là chuyện đã qua rồi."

 

"Đừng buồn nữa."

 

Không gian tĩnh lặng, như thể thời gian ngừng trôi.

 

Trình Triều Ca quay lại, nhưng chỉ thấy không gian trống rỗng, đâu còn bóng dáng ta và mớ củ cải.

 

Ngày hôm sau, ta ôm mớ củ cải đến đầu làng Tiểu Biệt, bắt đầu bán với giá cao.

 

Mới đầu, mọi người đều cười nhạo ta là đồ ngốc, chỉ là củ cải thôi mà, sao có thể bán với giá cao như vậy, bán được mới là kỳ tích.

 

Nhưng chẳng bao lâu sau, những quý tộc, thổ hào từ các làng gần đó bắt đầu kéo đến xếp hàng cạnh tranh, tranh nhau mua mớ củ cải của ta, cảnh tượng đúng là lạ lùng đến mức không thể tin được.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo