Nàng Nông Dân Lạnh Lùng Kiêu Ngạo Chỉ Muốn Làm Ruộng - Chương 5

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Khi ta đi ra đồng kiểm tra, Trình Triều Ca không còn đi cùng nữa, mấy tá điền làm ruộng không sợ ta, bọn họ chỉ sợ cái mặt lạnh băng của hắn, khiến ta bắt đầu cảm thấy lo lắng.

 

Chiều tối, ta vào phòng Trình Triều Ca chờ hắn.

 

Nhưng khi đi vào, ta phát hiện trong phòng của hắn treo một bức họa vẽ ta.

 

Trong bức tranh, ta mặc một chiếc váy hoa, đang múa dưới gốc cây mẫu đơn, dáng điệu uyển chuyển, sống động như thật.

 

Ta ngây người nhìn bức tranh trên tường, không sai, đây là tranh của Trình Triều Ca. Đại phản diện Trình Triều Ca, chiến thần Đại Chu, công phu không ai sánh bằng, nhưng hắn quá ngang ngược, định mưu phản nên bị hoàng thượng tính kế, cho uống tà dược làm mất hết tu vi.

 

Nhưng thứ khiến người ta nhắc đến Trình Triều Ca nhiều nhất, chính là những bức tranh của hắn.

 

Chàng trai này ngoài việc chỉ huy ra, điều mà hắn giỏi nhất chính là vẽ tranh. Trong thiên hạ này, không ai không biết tranh của ma vương Trình Triều Ca cực kỳ sinh động, không ai sánh nổi.

 

Nói ra thì, đáng ra hắn phải chết thảm trên con đường bị lưu đày đến Hàn Châu.

 

Nhưng vì có ta, tất cả các kết cục đều bị thay đổi.

 

Khi ta còn đang ngẩn ngơ nhìn bức tranh, một bóng người xuất hiện, nhanh chóng chắn trước mặt ta, che khuất bức tranh.

 

Ánh trăng sáng vằng vặc, Trình Triều Ca mặc một bộ y phục dạ hành, vẻ mặt đầy tà khí.

 

Hắn nhìn ta chăm chú: "Ai cho phép ngươi vào phòng của ta?"

 

Ta có chút lúng túng: "Ta... bị lạc đường, ha ha, không hiểu sao lại vào được... Ta lập tức đi ngay!"

 

Nói xong, ta quay người định chạy đi.

 

Nhưng Trình Triều Ca lại nhanh chóng túm lấy cổ áo ta.

 

Ta không thể chạy thoát.

 

Kéo một cái, Trình Triều Ca đã đè ta vào tường.

 

Hắn đứng rất gần ta, gần đến mức ta có thể ngửi thấy mùi hoa tường vi từ cơ thể hắn, không hiểu sao, nó lại khiến ta có chút choáng váng.

 

Ngón tay hắn thon dài, nhẹ nhàng lướt qua gương mặt ta: "Trương Nguyên Chi, ngươi biết ta đang nghĩ gì không?"

 

Ta thành thật đáp: "Ta cũng mới vừa biết."

 

Trình Triều Ca nắm chặt cằm ta, giọng nói như có ma lực: "Tô Giản Châu phản bội ngươi, giết mẫu thân ngươi, lại ném ngươi vào nơi bẩn thỉu để ngươi tự sinh tự diệt, sao ngươi không muốn báo thù?"

 

Trong bóng tối mờ ảo, toàn thân Trình Triều Ca toát ra tà khí: 

 

"Trương Nguyên Chi, theo ta về Gia Dục Quan đi, ba mươi vạn quân sĩ dưới tay ta đang đợi, đợi ta lãnh binh ra trận!"

 

Ta nuốt một ngụm nước bọt: "Nhưng ta chỉ muốn làm một người nông dân lạnh lùng, yên tĩnh..."

 

Trình Triều Ca: "Đi theo ta, khi ta đoạt được thiên hạ, ngươi muốn trồng gì thì trồng."

 

Ta im lặng.

 

Ta nhắm mắt lại một lúc rồi nhìn về phía Trình Triều Ca: "Hận thù, bao giờ mới kết thúc? Ta nghĩ mẫu thân chắc chắn chỉ mong ta sống một cuộc đời yên bình."

 

Trình Triều Ca còn muốn nói thêm gì đó, nhưng ta chỉ khẽ cười, thanh âm nhẹ nhàng: "Chúc ngươi đại công cáo thành.”

 

Trong đêm tối, Trình Triều Ca nhìn ta thật lâu, một lúc sau, hắn rốt cuộc xoay người rời đi.

 

Ta ngồi một mình trong phòng hắn, nhìn bức tranh treo trên tường, nơi ta được vẽ.

 

Ta khẽ cười, nói: "Trình Triều Ca, chúc ngươi thành công như ý."

 

Ta rót một tách trà, ngửa đầu uống cạn.

 

Trà lạnh, thật đắng.

 

Trình Triều Ca đi được ba ngày, những người làm thuê bắt đầu lười biếng.

 

Ta quyết định tuyển người quản nông trang mới với mức lương cao, yêu cầu võ công tuyệt đỉnh, cao 1m88, diện mạo tuấn tú, lương mỗi tháng hai lượng, sẵn sàng đến bất cứ khi nào cần, nếu họ Trình thì càng tốt.

 

Đến khi ta ra lệnh cho hạ nhân phát tờ thông báo, ta chợt nhận ra…

 

Ta tự hỏi, sao ta lại như vậy? Không có Trình Triều Ca, ta không sống nổi sao?

 

Ta định ra lệnh cho hạ nhân thu lại tờ thông báo, sửa lại, nhưng ngay lúc đó, hạ nhân vội vã đến báo rằng ngoài cửa có khách không mời, đi cùng đoàn người đông đúc, khí thế hùng vĩ.

 

Ta đứng dậy ra ngoài nhìn thử, không ngờ người dẫn theo vô số cung nữ lại chính là Tô Giản Châu và Trương Thanh Lăng, những người lẽ ra đang ở Đông Cung tại kinh thành.

 

Tô Giản Châu trở thành Thái tử, khí thế tôn quý lan tỏa, từ đầu đến chân đều toát lên vẻ uy nghiêm của bậc thống trị.

 

Đứng cạnh Tô Giản Châu chính là Trương Thanh Lăng, khuôn mặt trang điểm đậm, tóc tai chỉnh tề, dung nhan xinh đẹp nhưng lại toát lên vẻ u ám lạnh lùng.

 

Ta không hề biến sắc, cúi người chào bọn họ.

 

Tô Giản Châu đứng trên cao nhìn ta, đôi mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc và ngưỡng mộ, mãi không thể rời mắt.

 

Trương Thanh Lăng đứng cạnh bên, ánh mắt không vui, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Điện hạ, đừng quên mục đích chuyến đi lần này."

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo