Nàng Nông Dân Lạnh Lùng Kiêu Ngạo Chỉ Muốn Làm Ruộng - Chương 7

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Mặc dù Tô Giản Châu rất đáng ghét, nhưng gà nướng của hắn ta lại khá thơm.

 

Đến đêm, khi ta co mình ngủ trong xe ngựa, đột nhiên nghe thấy có người bước tới.

 

Ta cảnh giác mở mắt, thấy Trương Thanh Lăng cầm trong tay một chiếc chìa khóa.

 

Nàng ta mở khóa xích ở chân ta, sau đó nhìn ta lạnh lùng nói: "Cút đi."

 

Ta lập tức vọt xuống xe ngựa, chạy vội ra ngoài.

 

Mọi người ngoài xe đều bị trúng thuốc mê, thứ thuốc mê này chính là ta vừa rồi đưa cho Trương Thanh Lăng.

 

Ta bảo nàng ta bỏ thuốc khiến mọi người mê man, rồi dùng chìa khóa mở xích cho ta, ít nhất tốt hơn việc để thái tử mang ta về kinh thành, tạo thêm một đối thủ cho nàng ta.

 

Ta chạy như điên về phía ngọn núi nhỏ, mấy viên thuốc mê đó ta mua từ một tiểu thương cách đây một năm, có lẽ đã hết hạn, không biết còn tác dụng trong bao lâu.

 

Đúng như dự đoán, chưa đầy nửa nén nhang, ta đã nghe thấy tiếng vó ngựa từ phía sau truyền đến.

 

Chắc chắn là Tô Giản Châu đang đuổi theo ta.

 

Ta cầu cứu hệ thống, hệ thống lập tức cung cấp cho ta mười mấy cây cải bay, ta cảm thấy cả người nhẹ như chim én, bay bổng như một con hồng vũ.

 

Nhưng dù ta chạy nhanh thế nào, cũng không thể so kịp với cơn sóng ngựa của Tô Giản Châu.

 

Chỉ trong một nén nhang ngắn ngủi, Tô Giản Châu cưỡi ngựa trắng, gần như đuổi kịp ta.

 

Phía trước là một hang động, không còn đường thoát.

 

Tô Giản Châu cưỡi ngựa, lạnh lùng ra lệnh ta quay lại, ta không muốn nhìn thấy thêm hắn ta thêm lần nào nữa, liền quyết định nhảy xuống vực sâu phía trước.

 

Chiếc áo trắng của ta bay bay trong không trung, thân thể như một con diều nhẹ nhàng lượn xuống.

 

Đột nhiên, một bóng người cao lớn, toàn thân mặc đồ đen, từ trên không trung bước xuống như thần, ôm ngang lấy ta, rồi quay người xoay tròn, mang ta bay trở lại đỉnh núi.

 

Cả hai chúng ta đang trong một tư thế mờ ám, đẹp không thể tả, xung quanh tràn ngập bong bóng hồng làm tôn lên vẻ tà mị của hắn.

 

Ta tựa vào lòng Trình Triều Ca, cảm thấy uất ức vô cùng: "Sao ngươi đến muộn vậy hả?”

 

Trình Triều Ca vỗ về lưng ta: "Đừng sợ."

 

Hắn đặt ta sang một bên, rồi như quái vật lao về phía Tô Giản Châu vốn đang đứng sững vì ngạc nhiên.

 

Một nhát chém, chỉ trong nháy mắt, các khớp tay chân của Tô Giản Châu đã bị Triều Ca bẻ gãy.

 

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trên không trung, Tô Giản Châu ngã xuống đất, lăn lộn điên cuồng như một kẻ mất trí.

 

Trình Triều Ca đứng trên cao nhìn hắn ta, khuôn mặt hiện lên một nụ cười tà ác: "Thái tử điện hạ, đây là món quà ta dành tặng ngài làm lễ gặp mặt."

 

Giọng nói của hắn kỳ quái, đầy kiêu ngạo.

 

Tô Giản Châu nhìn hắn như nhìn thấy quái vật, mồ hôi lạnh ướt đẫm, toàn thân run rẩy, môi run lên mà không thể nói ra được câu nào.

 

Triều Ca quay người bước về phía ta, ôm ta vào lòng, sau đó nhảy xuống vực sâu.

 

Gió đêm thổi bay y phục chúng ta, làm nó quấn lại vào nhau.

 

Ta dùng đôi tay nhỏ đấm vào ngực hắn, vừa khóc vừa kể lể về việc trang trại ta vất vả gây dựng đã bị cái tên khốn kiếp Tô Giản Châu đó cướp sạch, lại còn đốt cháy hết.

 

Chỉ cần nghĩ đến những cánh ruộng lúa vàng rực và những trái ớt cay xé, ta không thể kìm được nước mắt.

 

Triều Ca không ngừng an ủi ta, sau đó dìu ta lên ngựa đang đỗ ở trong hang, chạy về hướng trang trại.

 

Thực ra, ngay khi ta bị Giản Châu bắt lên xe ngựa, ta đã nhận được mật thư từ Triều Ca, hắn bảo ta trốn đến núi, hắn đợi ta ở đó.

 

Triều Ca lúc này đi một mình, chưa gặp binh lính, không thể để lộ vị trí của mình quá sớm.

 

Ta cố tình khiêu khích Trương Thanh Lăng, khiến nàng ta thả ta rời đi.

 

May mắn thay, ta trốn thoát thành công.

 

Suốt chặng đường, ta hỏi Trình Triều Ca: "Nếu ta không thoát được thì sao?"

 

Trình Triều Ca cười lạnh: "Thì ta sẽ giết hết."


Ta hừ một tiếng, trong lòng cảm thấy một chút vui sướng.


Ta lại hỏi hắn: “Triều Ca, ngươi không muốn gặp lại người quen cũ của mình sao? Trương Thanh Lăng cũng đến mà."

 

Triều Ca im lặng một lúc, mới lên tiếng: "Trước đây ta còn non trẻ, những thứ Tô Giản Châu thích, ta đều muốn cướp hết."


Triều Ca nói tiếp: "Bây giờ thì khác, ta thích cảm giác được nàng trân trọng."


Ta hơi ngỡ ngàng: "Ta thật sự trân trọng ngươi sao?"


Trình Triều Ca đỏ mặt: "Ta là xử nam, là kiểu người mà nàng thích nhất."

 

Ta: "......"

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo