Tôi ngượng ngùng gãi đầu:
“Đàn anh, em với Hứa Lạc chỉ gặp nhau một lần ở căng-tin khi ăn mì, còn nước là do anh nhận của người khác trước, nên em mới đưa cho cậu ấy.”
Đôi mắt Tống Tư Niên lập tức sáng lên:
“Vậy tức là anh mới là lựa chọn đầu tiên của em đúng không?”
Mặt tôi nóng ran, không lên tiếng phủ nhận.
“Vậy anh chưa từng bị hack tài khoản đúng không?” Tôi dò hỏi.
Anh không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt quá mức sâu thẳm như có ngọn lửa đang bùng cháy bên trong.
Tôi cúi đầu, mặt đỏ bừng như sắp nhỏ máu.
“Ừ, tất cả những gì em làm vì anh, anh đều biết rõ.”
Giây phút này, tôi chỉ muốn rời khỏi trái đất mà đến một hành tinh khác sống.
“Chi Ý, anh thích em, rất thích, vô cùng thích, em có đồng ý làm bạn gái anh không?”
Tống Tư Niên chăm chú nhìn tôi, đôi mắt đen nhánh như đá quý sáng lấp lánh.
Tôi căng thẳng đến mức quên cả hô hấp, nhịp tim đập dồn dập không ngừng.
Tống Tư Niên kiên nhẫn chờ đợi, ánh mắt vừa căng thẳng vừa tràn đầy mong chờ.
Khoảnh khắc tôi gật đầu, tôi lập tức bị anh ấy kéo vào lòng.
Nhiệt độ quen thuộc, mùi hương quen thuộc khiến tim tôi đập nhanh hơn bao giờ hết.
Tống Tư Niên ôm tôi thật chặt, như thể sợ rằng nếu buông tay tôi sẽ biến mất.
Anh cúi đầu, đến gần tôi hơn một chút…
Khoảnh khắc đôi môi chạm nhau, trong đầu tôi “bùm” một tiếng, như có cả vạn con ong đang bay loạn, hoặc như thể một thứ gì đó vừa nổ tung.
Tôi chợt hiểu ra một câu nói kinh điển:
Sao sáng trên trời, còn anh sáng trong tim em.
21.
[Kiểm tra đột xuất, cậu đang làm gì đấy?] Tiểu Viên nhắn tin cho tôi lúc nửa đêm.
[Đang hôn nhau.]
[Xin lỗi đã làm phiền, vậy cậu cứ hôn tiếp…]
[Không phải, cái gì cơ? Hôn ai?]
[Thẩm Chi Ý, cậu đang hôn ai vậy?]
[Dừng ngay!]
[Nói cho tớ biết, có phải Tống Tư Niên ép cậu không?]
[Không, tớ tự nguyện.]
[Được lắm, Thẩm Chi Ý, cậu giỏi lắm! Ngày mai tốt nhất cậu khai báo hết mọi chuyện, nếu không đừng mong được ở lại ký túc xá!]
…
Nửa đêm tôi trằn trọc không ngủ được, Tống Tư Niên gọi điện cho tôi, nghe giọng tôi mất ngủ, anh liền dùng giọng nói trầm thấp kể truyện cổ tích bên tai tôi suốt cả đêm. Giọng nói êm dịu như một sợi lông vũ lướt qua tim tôi, ngưa ngứa, tê dại.
Đêm hôm ấy, tôi mơ một giấc mộng, nhân vật trong mộng đương nhiên là Tống Tư Niên.
Anh ấy gọi tên tôi hết lần này đến lần khác trên giường, hôn lên trán, lên cánh mũi, lên môi tôi, lặp đi lặp lại khiến tôi hoàn toàn đắm chìm, không thể thoát ra.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, mặt tôi đỏ bừng, nhớ lại giấc mộng đêm qua mà tim đập rộn ràng.
Em gái của Tống Tư Niên có một cái tên rất hay, là Tống Tư Tư.
Vừa nhìn thấy tôi, cô ấy lập tức ôm lấy tay tôi, ngọt ngào gọi một tiếng:
“Chị dâu!”
Tôi nghĩ Tiểu Viên nói đúng, không chỉ đàn ông thích mấy cô em gái đáng yêu, mà tôi cũng mê mẩn mất rồi.
Hình như Tiểu Viên cũng bắt đầu vướng vào lưới tình.
Cô ấy bảo hình như nghe thấy tiếng lòng của kẻ thù không đội trời chung của mình, rằng hắn muốn đè cô ấy xuống giường.
Tôi không hiểu nổi!
22.
Và rồi, vấn đề thứ hai mà Tiểu Viên nói cũng đến.
Một ngày nọ, Tống Tư Niên nhắn tin cho tôi:
[Bảo bối, trước đây em nói muốn ngủ với anh, bây giờ còn muốn không?]
[Muốn, rất muốn, cuối tuần tìm thời gian giải quyết chuyện này đi.]
[Vậy cuối tuần em rảnh lúc nào?]
[Anh muốn thời gian nào?]
[Tất cả!]
Tim tôi đập thình thịch, tất cả ư? Anh ấy chịu nổi sao?
Sự thật chứng minh, anh ấy chịu nổi, còn tôi thì không…
Ngoại truyện: Góc nhìn của Tống Tư Niên.
Trong một buổi hoạt động của câu lạc bộ, tôi gặp và thích một cô gái.