7.
Đêm khuya, tôi lăn qua lộn lại không ngủ được.
Tài khoản của nam thần bị hack rồi, vậy tôi phải xin lỗi anh ấy kiểu gì đây?
Có lẽ tôi xoay mình quá nhiều lần nên làm phiền Tiểu Viên ở giường bên cạnh, cô ấy gõ lên thành giường mấy cái.
Tôi mở điện thoại ra.
[Cậu xoắn xuýt gì mà lăn qua lộn lại thế? Đang nghĩ về nam thần à?]
Bên dưới còn kèm theo một sticker mặt cười gian xảo.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, tức giận đáp lại.
[Tài khoản của nam thần bị hack rồi, tớ còn chưa kịp xin lỗi anh ấy.]
[Trùng hợp thế? Sao cậu biết?]
[Tên hacker kia nói với tớ.]
[……]
[Đúng là thông minh quá mà, đợi đấy!]
Tiểu Viên gõ lạch cạch một hồi, chẳng bao lâu sau đã nhắn lại cho tôi.
[Ba giờ chiều mai nam thần có trận bóng rổ, lúc đó cậu đến cổ vũ, đưa nước, xin lỗi, cho dù anh ấy có lạnh lùng đến đâu cũng sẽ tha thứ cho cậu.]
Có lý!
Ngày mai tiện thể hỏi luôn về vụ tài khoản bị hack.
8.
“Tiểu Viên, chỉ đi xem một trận bóng thôi, sao còn phải mặc váy trắng nữa chứ?”
Tôi cầm lên chiếc váy trắng hai dây của Tiểu Viên, mày nhăn đến mức có thể kẹp chếc một
con ruồi.
“Cậu còn trẻ, hoàn toàn không hiểu sức hút của váy trắng, tóc đuôi ngựa cao đâu. Sau đó chỉ cần nũng nịu gọi một tiếng ‘anh ơi’, dù có là trái tim bê tông cũng sẽ tan chảy.”
Tôi rùng mình nhìn Tiểu Viên, rồi lại nhìn xuống phần ngực khiêm tốn của mình, dứt khoát đổi sang áo phông quen thuộc.
Tiểu Viên nhìn tôi với ánh mắt đầy thất vọng như thể đang nhìn một đứa trẻ không thể dạy dỗ được.
Trên khán đài, tôi cầm theo chai nước, kiễng chân tìm kiếm, rất nhanh đã nhìn thấy Tống Tư Niên đứng ở giữa sân bóng, anh mặc bộ đồ thể thao màu xám nhạt, dáng người cao ráo, mạnh mẽ.
Anh nhìn về phía tôi và nở một nụ cười, tim tôi bất giác đập nhanh hơn, càng ra sức cổ vũ.
Đến giờ nghỉ giữa trận, tôi cầm chai nước chạy đến, chuẩn bị nở một nụ cười ngọt ngào.
Nhưng một tiếng “Anh ơi, uống nước này!” đầy nũng nịu đã cắt ngang tôi.
Xuất hiện rồi!
Một cô gái váy trắng, tóc đuôi ngựa cao, vừa gọi “anh ơi” vừa chạy đến trước mặt Tống Tư Niên, giọng cô ấy ngọt đến mức những người xung quanh cũng phải hò reo theo.
Hô hấp của tôi như khựng lại, chăm chăm nhìn Tống Tư Niên.
Từ chối đi!
Mau từ chối đi!
“Cảm ơn.”
Tống Tư Niên nhận lấy, ngửa đầu uống hết nửa chai.
Từ góc độ của tôi có thể thấy rõ yết hầu của anh chuyển động lên xuống, giọt mồ hôi lăn dài từ cổ xuống áo.
Tôi trừng mắt nhìn chằm chằm vào chai nước trên tay anh ấy, trong lòng có chút khó chịu.
Thì ra đàn anh cũng thích váy trắng, tóc đuôi ngựa.
“Chi Ý, sao em lại đến đây?” Tống Tư Niên quay người lại, ánh mắt rơi vào chai nước trong tay tôi, đôi mắt sáng lên.
“Haha, tất nhiên là đến đưa nước rồi.”
Tôi nhấn mạnh hai chữ “đưa nước” rồi bực bội nhét chai nước vào tay người bên cạnh.
Động tác vươn tay ra nhận lấy của Tống Tư Niên khựng lại, ánh mắt trong thoáng chốc trở nên ảm đạm.
“Cậu ta chính là người hôm qua à?” Anh nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Hứa Lạc.
Tôi quay sang nhìn Hứa Lạc – người đang nhe răng cười cảm ơn tôi, bỗng nhận ra cậu ta rất quen.
Hóa ra là cậu bạn đứng sau tôi hôm qua, một mình ăn liền bốn bát mì khiến tôi nhớ mãi không quên.
“Ừ, đúng vậy.”
Gương mặt của Tống Tư Niên lóe lên vẻ tổn thương, bàn tay siết chặt chai nước đến mức phát ra tiếng kêu.
Dù vậy tôi vẫn không cam lòng:
“Đàn anh, tối nay anh có muốn—”
Còn chưa kịp nói hết câu lại bị cắt ngang.
“Thẩm Chi Ý, hôm qua em vừa tìm cậu ta, hôm nay lại tìm anh, anh là thứ hàng rẻ tiền ai cũng có thể thay thế à?”
Đôi mắt Tống Tư Niên đỏ bừng, như thể đang cố gắng kìm nén điều gì đó.
“Anh, tối nay anh đã hứa đi ăn với em rồi mà!”
Cô gái váy trắng kéo áo Tống Tư Niên, giọng nói nũng nịu.
“Ừ.” Tống Tư Niên xoa đầu cô ấy.
Tôi cảm thấy một nỗi chua xót dâng lên trong lòng, nhìn dáng vẻ anh phớt lờ mình, tôi càng nghĩ càng tức.
Chỉ là một bữa ăn thôi mà, sao lại thành ra thế này?