Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Thiếu gia giới giải trí Hồng Kông - Tống Nghiễn bị tai nạn xe rồi mất trí nhớ.
Cửa phòng bệnh đông nghịt mấy cô bạn gái cũ và vị hôn thê của anh ta.
Tôi âm thầm bĩu môi, nhưng bất ngờ nhìn thấy dòng "bình luận" trước mắt:
[Tống Nghiễn là cây ATM biết đi chắc luôn, ai nhận là có quan hệ với anh ta đều được cấp phí bịt miệng.]
[Mẹ anh ta còn bá đạo hơn, bỏ ra mấy chục triệu để sỉ nhục bạn gái cũ, chỉ để dành vị trí con dâu cho nữ chính.]
Lại có chuyện tốt như vậy sao?
Tôi nhét tờ biên lai đóng viện phí vào túi, xông vào đám đông hét lớn:
"Chồng à, chẳng phải tụi mình đang cãi nhau sao? Sao anh lại đi tái hôn rồi hả!"
1
Mọi người trong đám đông lập tức đơ ra.
Mấy cô gái trừng mắt lật trắng, như muốn lật bàn.
Có lẽ khí thế tôi quá áp đảo, chỉ một phút sau, tôi và Tống Nghiễn mặt đối mặt trong phòng bệnh.
Anh ta đầu quấn băng, hai tay bó bột, ánh mắt không vui đánh giá tôi.
Một lúc sau, Tống Nghiễn mím môi, hờ hững nói với trợ lý bên cạnh:
"Cô mà cũng lọt vào mắt xanh của anh đây à?"
Trợ lý lắc đầu, ngơ ngác.
Không thể trách trợ lý, dù sao tiếng xấu đào hoa của Tống Nghiễn vang xa rồi.
Tôi suýt khóc, nắm lấy tay anh ta, diễn một màn đầy tình cảm:
"Chồng ơi anh nói gì đi, em là bảo bối ngọt ngào mà anh yêu nhất đó, sao anh lại quên em được?"
Tống Nghiễn nhìn chằm chằm tay tôi, mặt đen như đáy nồi.
Trợ lý vội vã kéo tôi ra: "Cô gì đó ơi, thiếu gia có bệnh sạch sẽ, không thích người khác chạm vào."
Tôi dậm chân, đưa tay lau nước mắt.
Biết vậy ban nãy tôi hôn mạnh cho rồi, có khi anh ta tức lên lại ném tiền vào mặt tôi.
"Cô nói mình là bạn gái tôi, có chứng cứ gì không? Không thể ai đến cũng nói là bạn gái tôi mà tôi phải nhận hết chứ?"
Không phải sao?
Bình luận lại nổ tung:
[Cười xỉu, cô gái này từ đâu chui ra vậy, không có bằng chứng là bị đuổi cổ thôi. Tống Nghiễn mất trí chứ đâu có mất não.]
[Tuy bên ngoài Tống Nghiễn ăn chơi trác táng, nhưng với nữ chính thì thủ thân như ngọc, đâu phải ai cũng lừa được.]
[Tôi thấy cô ta là muốn bám lấy nhà giàu thôi, dù Tống Nghiễn đồng ý, mẹ anh ta cũng không đời nào chấp nhận. Đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.]
Tôi không cần thịt, cho húp miếng canh cũng được mà.
Tống Nghiễn bắt đầu mất kiên nhẫn, ra hiệu cho trợ lý.
Tay tôi vừa bị kéo, tôi né qua một bên, do dự hai giây, nhìn Tống Nghiễn đầy ngại ngùng.
"Chồng ơi, mông… mông anh có nốt ruồi, còn hay năn nỉ em sờ nữa, anh không nhớ nữa sao?"
2
Việc nhìn thấy mông Tống Nghiễn đúng là tai nạn ngoài ý muốn.
May mà anh ta không bắt gặp.
Đó là một buổi chiều đẹp trời, ở nhà vệ sinh nam trong trường học.
Anh ta trợn mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, sau đó vội gọi trợ lý tới, thì thầm điều gì đó.
Tờ hóa đơn trong túi cứ cọ vào đùi làm tôi run lẩy bẩy.
Tôi vừa sợ vừa hy vọng, định biện minh thêm hai câu thì giọng anh ta lạnh như băng truyền tới:
"Ngồi yên, đừng khóc, chờ đấy cho tôi."
Nghiến răng nghiến lợi như muốn ăn thịt tôi vậy.
Dòng bình luận lại bay qua:
[Dám nói dối, cô gái này chuẩn bị bị đuổi ra ngoài chắc luôn.]
[Tống Nghiễn ghét nhất là bị lừa, nữ chính từng lừa anh ta ra nước ngoài, mà anh ta vẫn yêu muốn chết, cô tưởng mình là nữ chính chắc?]
Ba phút sau, trợ lý quay lại, cầm thứ gì đó giống tấm séc.
Tôi cố nén cười, viện phí của bà nội coi như xong, không cần làm mười việc một ngày nữa rồi.
Trợ lý nghe lệnh Tống Nghiễn, đưa tôi ánh mắt đầy lo lắng.
Tôi lập tức nhập vai, nghẹn ngào níu kéo: "Chồng ơi, anh thật sự không còn yêu em nữa sao? Nhưng em yêu anh đến chết đi được, em còn đặt tên cho con tụi mình luôn rồi, huhuhu…"
Chưa kịp khóc lâu, giọng anh ta cắt ngang: "Khóc xấu quá, thật không hiểu lúc đầu tôi nhìn trúng cô điểm nào nữa."
Tôi sững người, vội dừng khóc, chuẩn bị đón tấm séc tát thẳng vào mặt.
Có tiền rồi, bà nội sẽ được chữa bệnh, tôi cũng có thể yên tâm học hành.
Ai ngờ…
"Triệu Trạch, đưa danh sách cho cô ấy, dặn kỹ từng việc một, không được bỏ sót."
Danh sách gì cơ? Không phải là séc cho tôi sao?
"Với cả, khỏi cần thuê hộ lý nữa, tôi yêu cầu cao, sợ họ làm không nổi, đã là bạn gái thì để cô ấy chăm tôi luôn đi."
Trợ lý mở tờ giấy dài như sớ, lầm rầm đọc.
Tôi chẳng nghe lọt chữ nào.
Đọc xong, Tống Nghiễn gật đầu hài lòng, nở nụ cười xấu xa: "Vậy phiền cô rồi, bạn gái."