Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
11
Tôi đá tung cửa, thu hết vẻ hoảng hốt của hai người vào mắt.
Hiểu ra vấn đề, Triệu Trạch áy náy chắn trước mặt Tống Nghiễn, như thể sợ tôi ra tay.
Nực cười, tôi là loại người đó sao?
“Tạm thời cậu ra ngoài đi.”
Chờ Triệu Trạch rời khỏi, trong phòng chỉ còn tôi và Tống Nghiễn.
Tôi không nén được uất ức, đặt hộp cơm lên bàn, chống nạnh chuẩn bị mắng.
“Anh cũng lừa tôi, vậy thì chúng ta huề nhau.”
Anh nhìn chằm chằm hộp cơm, bỗng nở nụ cười, mở hộp ăn mà chẳng đếm xỉa đến lời tôi.
Thấy anh ăn ngấu nghiến, tôi tốt bụng chờ anh ăn xong.
Tống Nghiễn lau miệng, thong thả dọn dẹp, định xuống giường đi rửa bát.
Tôi chặn lại: “Để đấy, tôi mang về rửa. Giờ chúng ta nói chuyện.”
Tôi nghĩ, ngoài việc lừa anh, tôi cũng đâu có lỗi gì lớn.
Dù anh cho tôi tiền, tôi cũng mang lại giá trị tinh thần mà.
À, còn chuyện hồi cấp ba tụt quần anh.
Tôi đang ngẩn người thì ngón út bị móc nhẹ.
Tống Nghiễn làm nũng: “Hạ Hạ, anh nhận sai rồi, nhưng sau thời gian bên nhau, anh đã thích em thật rồi, đừng giận anh nữa được không?”
Nghe chữ “thích”, tôi trừng mắt, hất tay anh ra.
Thấy tôi vậy, anh cũng ngạc nhiên, lắp bắp: “Em không tin sao? Anh... anh thật sự thích em. Còn em thì sao? Em có thích anh không?”
Tôi lắc đầu.
Tống Nghiễn lập tức lộ vẻ đau khổ, rối rắm vò đầu, lẩm bẩm: “Sao lại thế được? Anh không có chút sức hút nào sao?”
Nói thật, tôi không mê ngoại hình, nhưng Tống Nghiễn đúng là cậu ấm giới thượng lưu Hồng Kông, ngoại hình cực phẩm, vai rộng eo thon, từ hồi cấp ba đã là cái tên nổi bật.
Thấy anh không tin, tôi tung chiêu mạnh nhất.
Hồi đó anh còn thề, nếu bắt được thủ phạm tụt quần, sẽ lăng trì kẻ đó.
Tiếc thật, tôi chính là kẻ đó.
12
Tôi không cảm xúc, ngồi phịch lên giường anh.
Bắt đầu kể lại chuyện xấu hổ ấy: “Tống Nghiễn, anh còn nhớ hồi lớp 11, có người tụt quần anh trong nhà vệ sinh nam không?”
Tống Nghiễn đăm chiêu nhớ lại, sắc mặt lập tức thay đổi, tay siết chặt thành nắm đấm.
Tôi sợ hãi co người lại, cắn răng nói tiếp: “Đúng vậy, người đó là tôi. Tuy là vô tình, nhưng sau đó anh đi tìm khắp nơi. Tôi sợ bị đánh nên luôn tránh mặt anh. May mà không lâu sau anh ra nước ngoài.”
Phòng bệnh chìm trong im lặng.
Tôi lén nhìn anh, biểu cảm của anh khiến tôi sợ điếng người.
Anh uất ức trách móc: “Sao em không đến xin lỗi? Nếu anh biết em sớm hơn, em đã không phải vất vả như vậy.”
Tôi không ngờ anh lại nghĩ theo hướng đó.
Trái tim mềm nhũn, nghĩ đến những điều tốt anh đã làm, tôi quyết định bỏ qua tất cả.
Vì cả hai đều có lỗi, thì không nên trách ai cả, chia tay trong hòa bình.
Tống Nghiễn không mất trí nhớ, sức khỏe tốt, gia nghiệp còn chờ anh kế thừa.
Còn tôi, cũng nên quay về thế giới của mình, chăm bà, đi làm và đi học.
Kìm lại sự chua xót, tôi nhìn thẳng vào mắt anh: “Triệu Trạch nói chiều nay anh xuất viện. Quan hệ giữa chúng ta đến đây thôi. Chúc anh vui vẻ, tạm biệt.”
Có lẽ ánh mắt tôi quá dứt khoát, Tống Nghiễn định giơ tay ra rồi lại buông xuống.
“Trình Vi Hạ, nếu cần anh giúp gì, cứ gọi cho anh.”
Tôi gật đầu, cũng không định làm căng.
Vì tôi biết, sau hôm nay, giữa chúng tôi… có lẽ sẽ không còn liên quan gì nữa.
13
Một tháng sau, bà ngoại xuất viện. Bà nhất quyết muốn quay về quê, tôi không khuyên được, đành nhờ người cùng quê chăm sóc giúp.
Tiền thuê căn hộ cũ đã tăng lên một nửa, tôi quyết định tìm nhà mới. Phải thừa nhận, tôi thật sự gặp may mắn bất ngờ.
Người môi giới nói chủ nhà đã ra nước ngoài, căn hộ để trống cũng chỉ là để trống, muốn cho người cần thuê, chủ nhà không quan tâm đến tiền, bảo tôi tùy ý trả bao nhiêu cũng được.
Tôi đã xác nhận nhiều lần, điều tra kỹ lưỡng rồi mới quyết định thuê, thanh toán tiền thuê nửa năm.
Chỗ này rất gần trường tôi, giao thông thuận tiện, tôi cũng không phải lo lắng chuyện tan làm không bắt được tàu điện ngầm.
Sau khi dọn dẹp nhà mới xong, người môi giới nói bạn của chủ nhà vài ngày nữa sẽ đến ở nhờ, bảo tôi đừng lo lắng.
Tôi vẫn giữ chút cảnh giác.
Buổi tối khi chuẩn bị đi ngủ, điện thoại sáng màn hình, là một số lạ gọi đến.
“A lô…”
“Trình Vi Hạ, anh muốn gặp em.”
Là Tống Nghiễn. Từ ngày hôm đó, tôi đã xóa liên lạc với anh, anh không cho tôi trả tiền, tôi cũng không giả vờ giữ kẽ.
Một tháng không gặp, giọng anh khàn khàn, tự nói tiếp: “Bố anh bắt anh làm những việc anh không thích, anh cãi nhau với ông ấy, ông đuổi anh ra khỏi nhà. Em đến đón anh được không?”
Nghe giọng anh có phần tủi thân, đáng thương, miệng tôi nhanh hơn đầu óc, gật đầu đồng ý ngay.
Khi vừa chuẩn bị ra ngoài, Tống Nghiễn lại gọi đến, nói sẽ cho người đến đón tôi, không yên tâm để tôi ra ngoài một mình buổi tối.
Tôi không suy nghĩ nhiều, đưa địa chỉ căn hộ cho anh.
Nửa tiếng sau, tôi đón người ở ven đường. Lúc nhìn thấy anh, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi là Tống Nghiễn thực sự rất quyến rũ, áo đen quần đen cũng không giấu được sắc đẹp.
Tôi thầm mắng mình không có tiền đồ.
Khi đứng trước mặt anh, tôi mới nhận ra anh say rất nặng.
Có lẽ vì ấm ức, đôi mắt ướt át, nhìn tôi chăm chú.
Tôi lại hận mình không biết kiềm chế, mặt đỏ lên đỡ lấy anh, lại bị anh ôm eo kéo vào lòng.
“Lên xe trước đã, ngoan nào.”