Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
1
Cầm tờ giấy chẩn đoán bệnh mỏng manh trên tay, tôi đứng trước cổng bệnh viện, muốn gọi điện thoại cho Tống Tùy.
Giao diện danh bạ, tôi ấn vào rồi lại thoát ra.
Điện thoại của anh ấy lại hiện lên trước.
Giọng nói bên kia vẫn trầm thấp lạnh lùng như mọi khi, nhưng khi gọi tên tôi lại dịu dàng hơn một chút:
"Niệm Niệm, tối nay anh có chút việc, không về ăn cơm được, có lẽ tối về cũng muộn, em ngủ sớm đi."
Tất cả những lời muốn nói nghẹn ứ trong cổ họng.
"… Vâng."
Ngắn gọn như mọi khi, bên kia truyền đến tiếng tút tút, nhưng tôi vẫn giữ nguyên tư thế nghe điện thoại.
Ánh tà dương cuối chân trời đỏ như máu.
2
Tôi và Tống Tùy đã kết hôn được bốn năm rồi.
Mà tôi thích anh ấy, đã gần mười năm.
Tôi may mắn, Tống Tùy bị gia đình thúc giục chuyện kết hôn, đi xem mắt khắp nơi, vừa hay gặp được tôi, điều kiện ngoại hình cũng tàm tạm, thế là hai người bàn nhau đi đăng ký kết hôn luôn.
Tống Tùy cần một người vợ, tôi vừa vặn phù hợp.
Anh là người tính tình rất lạnh, không thích nói chuyện, cảm xúc không bộc lộ ra ngoài, cũng chẳng mấy khi có biểu cảm gì.
Tôi ủ ấm tảng băng này hai năm, cuối cùng cũng đợi được băng tuyết tan chảy vì tôi.
Chúng tôi bắt đầu trở nên giống một cặp vợ chồng bình thường, sống giữa cơm áo gạo tiền, từng chút một biến thành hình mẫu lý tưởng của tôi.
Chỉ là hiện tại, giấc mộng đẹp còn chưa kéo dài được bao lâu này, đã sắp bị phá vỡ.
Ngay hôm nay, bác sĩ đã xác định nói tôi mắc ung thư tuyến tụy.
Tôi còn biết, hôm nay là ngày ánh trăng sáng Tô Đường của anh trở về.
Cho nên anh vội vàng cúp điện thoại của tôi, đi gặp người mà anh tâm tâm niệm niệm.
3
Tôi không ăn cơm, ở phòng khách đợi anh rất lâu.
Đợi mãi đến khi đêm khuya, cửa phòng khách mở ra, tôi cũng bị đánh thức khỏi cơn mơ màng.
Tống Tùy cẩn thận đóng cửa lại, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn, ngay khi đèn phòng khách bật sáng, chúng tôi nhìn thẳng vào mắt nhau.
Anh chỉ khựng lại một chút, rồi khẽ nhíu mày: "Sao còn chưa ngủ?"
"Em ngủ quên ở phòng khách."
Tôi nhìn anh cười, "Vừa nghe thấy tiếng động là tỉnh."
Tống Tùy "ừ" một tiếng, sắc mặt bình tĩnh.
Tôi tiến lên nhận lấy áo khoác của anh, hương gỗ đàn hòa lẫn mùi hoa dành dành xộc thẳng vào mũi, khiến người buồn nôn.
Đây là mùi hương hoa Tô Đường thích nhất.
Ngày tôi nhận kết quả chẩn đoán mắc bệnh nan y, chồng tôi lái xe đi đón ánh trăng sáng của anh ấy từ nước ngoài trở về.
4
Tôi nên mở miệng hỏi anh ấy, nhưng tôi chỉ há miệng, không nói được gì.
Cứ như thể không có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm sau tôi vẫn dậy sớm, như thường lệ làm bữa sáng cho Tống Tùy.
Tống Tùy bị bệnh dạ dày.
Khi bệnh trở nặng, anh phải nằm viện nửa tháng, tôi luôn ở bên cạnh chăm sóc anh.
Bác sĩ và y tá trong bệnh viện đều nói anh ấy tìm được một người vợ tốt.
Tống Tùy ngồi trên giường bệnh, sắc mặt mệt mỏi, ánh mắt nhìn tôi không chút gợn sóng.
Khi trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, anh lại nói: "Thuê người chăm sóc cũng vậy thôi."
Động tác gọt hoa quả của tôi khựng lại, lớp vỏ vốn liền mạch bị đứt, anh dường như nhận ra, lại nói thêm một câu: "Em cũng không cần vất vả như vậy."
"Không giống nhau."
Thực ra cũng chẳng có gì khác biệt.
Người ta thường nghĩ, tự mình làm vẫn tốt hơn nhờ người khác.
Với người mình thích, bao giờ cũng để tâm hơn người ngoài.
"Chỗ nào không giống?"
Tôi nhìn anh cười, đáp một câu chẳng liên quan:
"Anh là chồng em."
Bệnh dạ dày của anh chưa trị dứt điểm, sau khi xuất viện tôi luôn muốn bồi bổ cho anh.
Tống Tùy là người cuồng công việc, thường xuyên bận đến quên ăn.
Sáng nào tôi cũng dậy làm bữa sáng cho anh, thỉnh thoảng rảnh rỗi lại đến công ty đưa cơm.
Khi bận, tôi sẽ nhắc anh vào giờ ăn.
Thấm thoắt hai ba năm, nhiều việc đã thành thói quen, như việc dậy sớm.
Hôm nay Tống Tùy dậy sớm hơn mọi ngày, tôi chưa kịp chỉnh cà vạt cho anh thì đã thấy anh cầm hộp cơm trên bàn vội vã ra ngoài.
Lúc ra khỏi cửa, anh khựng lại, quay đầu nhìn tôi đứng trong phòng khách, vẻ mặt lạnh lùng thoáng chút ấm áp, như tuyết tan ban đầu.
"Anh đi nhé, Niệm Niệm."
"Anh đi đường cẩn thận."
Giống như vô số buổi sáng trước đây.