Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
8
Tống Tùy đưa tôi đến bệnh viện thú y, kiểm tra cho chó con, mới phát hiện nó có rất nhiều bệnh.
Xương bị rạn, bụng có vết xước, còn vô số bệnh nhỏ khác.
Nhưng nó rất ngoan, để bác sĩ khám cũng không ồn ào, chỉ ngoan ngoãn nằm im.
Tống Tùy nhìn tôi, muốn nói lại thôi.
Cho đến khi kiểm tra xong về nhà, anh ấy cũng không nói gì.
Chó con nằm viện ở bệnh viện, tôi đặt tên cho nó là "Niên Niên".
Về đến nhà, không khí giữa chúng tôi bỗng trở nên cứng ngắc.
Tống Tùy không nói gì, tôi cũng im lặng theo.
Đến khi cả hai vào phòng ngủ, ánh đèn cam ấm áp tức thì khiến căn phòng trở nên ấm cúng.
Tôi ngồi trên giường, thấy Tống Tùy mặc đồ ngủ đi vào.
Ánh sáng ấm áp rơi trên người anh, làm đường nét lạnh lùng trên khuôn mặt dịu đi vài phần.
Anh ít khi bộc lộ cảm xúc, thỉnh thoảng tôi thấy anh cười, khóe môi cũng chỉ hơi hơi nhếch lên, như hoa đàm sớm nở tối tàn, rồi lại biến mất ngay.
Tôi không biết Tống Tùy có bao nhiêu tình cảm với tôi, bao nhiêu năm như vậy, tôi cứ tưởng anh ít nhiều cũng có chút rung động.
Chỉ là những ý nghĩ này, sau khi Tô Đường trở về liền trở nên nực cười.
"Tống Tùy." Tôi đột nhiên gọi anh.
Anh ngước mắt nhìn tôi, vẻ mặt vô tội nhưng lạnh lùng.
"Lời anh nói còn tính không?"
"Lời gì?"
"Anh nói——"
"Em là vợ anh."
"Anh sẽ đối tốt với em cả đời."
Tôi nhìn anh cười.
Tống Tùy bỗng cụp mắt xuống, giọng nói nhàn nhạt: "Sao đột nhiên hỏi vậy?"
"Không có gì, đột nhiên nhớ ra thôi."
Vùng bụng trên mơ hồ đau nhói, cảm giác đau ở thắt lưng càng tăng vào ban đêm, dây thần kinh trong đầu giật giật, như sợi dây bị vặn chặt.
"Sẽ mà."
Ngay khi anh vừa đáp lời, đèn trong phòng vụt tắt.
Hơi thở nóng rực của người đàn ông rơi xuống gò má tôi, khẽ đặt lên một nụ hôn.
"Ngủ ngon, Niệm Niệm."
Hơi thở của người phía sau dần đều, tôi cẩn thận thoát khỏi vòng tay anh, xoay người đối diện với anh.
Rồi mượn ánh trăng, từng chút một phác họa dung nhan anh, từ xương mày đến cằm.
Tống Tùy sẽ không ngoại tình.
Nhưng trong lòng anh lúc nào cũng có Tô Đường.
Tôi bỗng muốn biết, sau khi tôi chết, nếu Tống Tùy nhớ lại những chuyện này.
Anh sẽ cảm thấy thế nào?
9
Hôm đó từ bệnh viện trở ra, tôi đã nghĩ rất nhiều, cuối cùng tất cả lại rối tung lên thành một mớ bòng bong trong đầu.
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện là, nếu tôi chết, Tống Tùy sẽ phải làm sao.
Anh ấy rồi cũng sẽ phải tái hôn thôi.
Lúc đó tôi nghĩ, Tô Đường ly hôn rồi, anh ấy mất vợ, hai người đến với nhau.
Cũng không sao cả.
Nhưng tuyệt đối không phải bây giờ.
Vậy nên, tôi đổi ý rồi.
Lần đầu tiên tôi gặp Tô Đường, là vào sinh nhật mười tuổi.
Mẹ tôi hiếm hoi lắm mới có một ngày rảnh rỗi, đưa tôi đến nhà hàng ăn cơm.
Nhà hàng kia rất cao cấp, các món ăn đều đắt đỏ, mẹ tôi chỉ gọi vài món.
Ngồi không xa chúng tôi là một gia đình, ba người cười nói vui vẻ, còn tôi và mẹ thì có vẻ im lặng.
Cô bé ở bàn kia cứ cười mãi, mặc váy công chúa xinh đẹp, còn đội một chiếc vương miện phát sáng.
Bố cô bé ngồi đối diện, liên tục chụp ảnh cho cô bé.
Đến khi bố cô bé đứng dậy đi vệ sinh, sườn mặt quen thuộc khiến chiếc nĩa trên tay tôi rơi xuống bàn.
Mẹ tôi nhận thấy sự khác thường của tôi, nhìn theo ánh mắt tôi, rồi bình thản quay lại.
"Muốn qua chào hỏi không?" Mẹ bình tĩnh hỏi, "Dù sao thì ông ấy cũng là ba con."
Khi bố quay lại chỗ ngồi, cô bé cười chạy đến đón, được bố ôm chầm, nhấc bổng lên, nụ cười trên mặt cả hai rạng rỡ.
Tôi lắc đầu.
Hình ảnh người bố trong ký ức của tôi rất mơ hồ, vì ông ấy chưa bao giờ thân thiết với tôi, thỉnh thoảng tôi muốn làm nũng với ông ấy, cũng bị ông ấy lạnh lùng trách mắng.
Hình ảnh người cha xa cách, từng khiến tôi bối rối trong một thời gian dài.
Sau này tôi mới hiểu, ông ấy chỉ là không yêu tôi mà thôi.
Tất cả những thứ mà tôi cho là xa vời, đối với Tô Đường mà nói, đều dễ như trở bàn tay.