Bàn tay nhợt nhạt của Thẩm Ngôn Hàm ngâm trong bồn tắm, máu đỏ tươi tràn ra từ vết thương, loang ra từng vòng trong nước ấm.
Điện thoại di động vang lên như đòi mạng, Thẩm Ngôn Hàm cảm thấy đầu mình đau như muốn nứt ra, cổ tay trái hơi nhói đau, nhưng cô vẫn nhấc máy theo bản năng.
Ngay khi điện thoại được kết nối, một giọng nói giận dữ xả vào mặt Thẩm Ngôn Hàm.
"Thẩm Ngôn Hàm! Điền Điềm là chị dâu tương lai của mày, mày cứ chăm chăm hãm hại con bé như vậy không thấy mất mặt à? Tao thấy mày muốn khiến nhà họ Thẩm thành trò cười cho cả Hải Thành đấy! Tao cảnh cáo mày, nếu sau này con còn bắt nạt Điền Điềm thì đừng hòng về nhà họ Thẩm nữa! Thẩm Thành tao cũng không có đứa con gái như mày!"
Rõ ràng cô không làm gì cả, tại sao lại mắng cô như vậy? Tại sao không thể tin tưởng cô?
Thẩm Ngôn Hàm nhíu chặt mày, nỗi buồn bã và tủi thân dâng lên trong lòng, nhưng đúng lúc này ý thức của cô lại bắt đầu mơ hồ. Dầu dây bên kia không biết đã cúp máy từ lúc nào, phòng tắm lại chìm vào yên lặng.
Nước ấm bốc hơi nghi ngút, khiến người ta buồn ngủ.
Thẩm Ngôn Hàm cố gắng mở mắt, nhưng cảnh vật trước mắt tối sầm lại từng đợt.
Mệt quá, cô chỉ muốn ngủ thiếp đi như thế này...
Người lạnh quá, lẽ nào cô sắp chết thật rồi? Cô không muốn chết.
Ngay trước khi ý thức của Thẩm Ngôn Hàm đang mơ hồ, điện thoại lại vang lên, cô dùng chút sức lực cuối cùng cầm lấy điện thoại.
Thế nhưng ngón tay lạnh cóng cứng đờ không thể giữ chặt điện thoại, "loảng xoảng" một tiếng, điện thoại rơi mạnh xuống đất, rồi nhanh chóng bị nước máu tràn ra từ bồn tắm nhấn chìm.
...
"Ngôn Hàm, Ngôn Hàm, em tỉnh lại đi. Em đừng dọa anh, bác sĩ nói em bị thương không nặng chỉ là mất máu quá nhiều thôi mà."
"Đều tại lũ lãnh đạo não úng nước kia! Rõ ràng em hợp vai đó hơn Điền Điềm, lại cứ ép em rời đoàn làm phim. Chuyện đó đã đành, dựa vào đâu mà bắt em công khai xin lỗi?"
"Bố em cũng thuộc loại không có não, anh chưa thấy ai bỏ mặc con gái ruột không thương lại đi cưng chiều người ngoài. Em cắt cổ tay tự tử phải nhập viện mà bọn họ không thèm đến thăm một lần, đó có phải là người không vậy?"
Khi ý thức dần tỉnh táo, đầu Thẩm Ngôn Hàm đau âm ỉ không dứt. Tiếng nói bên tai càng khiến cô đau đầu như búa bổ, lông mi run run. Cô chậm rãi mở mắt, nhìn thấy một người toàn thân được bao phủ bởi ánh sáng vàng nhạt đang đứng trước mặt mình.
"Tôi đây là... đến thiên đường rồi sao?"
thấy Thẩm Ngôn Hàm tỉnh lại, Tô Khả vui mừng nói: "Ngôn Hàm, cuối cùng em cũng tỉnh rồi! Em có biết em suýt chút nữa dọa chết anh không?"
Ánh mắt Thẩm Ngôn Hàm vẫn còn hơi mơ màng: "Anh Tô, em còn sống không?"
Nhìn khuôn mặt tái nhợt yếu ớt của Thẩm Ngôn Hàm, giọng Tô Khả bỗng trở nên cẩn trọng hẳn: "Ngôn Hàm, em chỉ bị thương nhẹ thôi, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe... Em vẫn còn giận công ty à? Đừng giận nữa, bọn họ toàn lũ ngốc! Sáng nay họ lại nhận cho em một show tạp kỹ chẳng có mấy độ phủ sóng, nếu em không muốn đi thì có thể thương lượng với công ty đổi người khác. Nếu em muốn tách ra hoạt động riêng cũng được, dù sao anh cũng không ở lại cái công ty nát này nữa. Đợi nửa năm nữa hợp đồng của em hết hạn thì hai đứa mình cùng đi, thế nào cũng không để chết đói được."
Thẩm Ngôn Hàm ngây người nhìn Tô Khả, trong lòng dâng lên một luồng hơi ấm, sống mũi hơi cay cay.
Ngay lúc hôn mê vừa rồi, trong đầu Thẩm Ngôn Hàm bỗng nhiên xuất hiện một đoạn ký ức lạ lẫm, hóa ra cô chỉ là nữ phụ phản diện trong một cuốn tiểu thuyết.
Trong truyện, tuy cô xuất thân giàu có, là cô hai nhà họ Thẩm, nhưng lại tự tay phá nát số mệnh tốt của mình, đầu óc rỗng tuếch, ngu ngốc độc ác, hoàn toàn đối lập với nữ chính Điền Điềm xinh đẹp, dịu dàng và không ngừng vươn lên.
Vì làm đủ chuyện ngu ngốc trong giới giải trí nên cô bị cả cộng đồng mạng tẩy chay, cuối cùng không chịu nổi áp lực đã quyết định cắt cổ tay tự tử. Sau khi cô chết, người nhà không rơi một giọt nước mắt, thậm chí còn bị một đám anti-fan mắng rằng chết là đáng, chết là đáng đời.
Nhưng tại sao cô lại phải chết vì những kẻ ghét mình chứ?
Những kẻ mắt mù lòng dạ đen tối đó căn bản không đáng để cô bận tâm, hơn nữa...
Trên đời này cũng không phải không có ai quan tâm đến cô. Nghĩ đến đây, những tủi thân và bất mãn kia dường như cũng không còn quan trọng nữa.
Thẩm Ngôn Hàm nở nụ cười với Tô Khả: "Anh Tô, anh yên tâm đi, em nghĩ thông suốt rồi, bây giờ em thấy sống rất tốt."
Tô Khả nhìn kỹ vẻ mặt Thẩm Ngôn Hàm, xác định cô không hề gượng ép bản thân mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, thời gian này em cứ nghỉ ngơi cho khỏe, chúng ta không vội, em mới hai mươi lăm tuổi, cuộc đời còn dài lắm..."
Tô Khả lại bắt đầu lải nhải giảng đạo lý, khơi thông tâm lý cho Thẩm Ngôn Hàm, nhưng cô đột nhiên nhớ ra một chuyện rất quan trọng.
Vì bị công ty lừa ký rất nhiều hợp đồng bất hợp lý nên cô đã phải bồi thường rất nhiều tiền, bây giờ trong thẻ chỉ còn lại ba nghìn đồng.
Mặc kệ cốt truyện chó má gì, bây giờ đối với cô, kiếm tiền mới là quan trọng nhất.
Thẩm Ngôn Hàm cắt ngang lời Tô Khả: "Anh Tô, show tạp kỹ anh vừa nói ấy, một tập được bao nhiêu tiền?"
Tuy Tô Khả hơi nghi ngờ về sự thay đổi thái độ của Thẩm Ngôn Hàm, nhưng vẫn đáp: "Sau khi chia cho công ty và trừ thuế thì chắc khoảng mười vạn."
Thẩm Ngôn Hàm nói ngay: "Em nhận!"