Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Trên đường ta hồi kinh, xe ngựa bị hỏng.
Ven đường có một khu rừng rậm, đầu tháng ba, hoa đào nở rực rỡ như mây tía giăng đầy cành. Ngồi xe ngựa bức bối, ta bèn vào rừng dạo chơi một lát.
Ta trải khăn tay xuống đất, vừa ngồi xuống thì bỗng nhiên có người từ sau thân cây ngã ra.
Người nọ mặc quan bào màu xanh, trên miếng vá còn thêu hình chim hạc, là một quan lục phẩm. Sắc mặt hắn trắng bệch, hai tay ôm chặt cổ, m.á.u tươi từ cổ họng phun ra, b.ắ.n tung tóe lên mặt ta.
Dòng chất lỏng ấm nóng nhớp nháp chảy dọc theo gò má, ta sững sờ.
Giây tiếp theo, một bóng người khác từ sau cây bước ra, tay cầm trường kiếm, một chân giẫm lên lưng tên quan lục phẩm.
"Được c.h.ế.t dưới lưỡi kiếm của bổn vương là phúc phận của ngươi."
Hắn hừ lạnh một tiếng, thản nhiên cắm trường kiếm vào tim tên quan lục phẩm, cử chỉ tao nhã, hoàn toàn không giống đang g.i.ế.c người.
Nhìn chằm chằm vào trường bào màu vàng sáng của hắn, đồng tử ta co rút lại.
Chết tiệt, Thái tử! Ta c.h.ế.t chắc rồi!
Ta đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, tim đập thình thịch, đầu óc xoay chuyển, bỗng nhiên nảy ra một ý.
Ta đưa tay sờ lên má.
"Sao lại mưa rồi? Lưu Ly... trời mưa rồi, đỡ ta về xe đi, Lưu Ly..."
Ta vừa gọi, vừa vịn vào thân cây đứng dậy, hai tay duỗi thẳng về phía trước, mò mẫm đi ra ngoài.
Thái tử đứng bên cạnh, vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn ta chằm chằm, đôi mày kiếm nhíu chặt.
“Tiểu thư, ta ở đây nè!”
Lưu Ly xách váy, hớn hở chạy từ xa về phía ta.
“Chúng ta may mắn quá, gặp được Lục phu nhân! Bà ấy nói sẽ cho chúng ta đi nhờ xe về.”
Thái tử nghe thấy, lập tức nấp sau gốc cây. Ta cứng người, nắm chặt lấy cánh tay Lưu Ly, móng tay bấm sâu vào da thịt nàng.
“A, tiểu thư, sao trên mặt người có máu? Người bị thương sao?”
Ta dừng bước, ngập ngừng: “Máu gì cơ? Vừa rồi chẳng phải trời mưa sao?”
Vừa nói, ta vừa ra sức nháy mắt với Lưu Ly, mấp máy môi.
“Ta mù, ta mù mà…”
Lưu Ly thông minh, lập tức hiểu ra, dịu dàng dỗ dành:
“Không sao, chúng ta về xe trước đã.”
“Tiểu thư, vừa rồi Lục phu nhân nói bà ấy quen một danh y, chuyên trị bệnh về mắt. Mắt người có hy vọng rồi!”
Ta trừng mắt, giơ ngón cái với Lưu Ly.
Làm tốt lắm!
Trên đường về, ta kể lại chuyện vừa rồi với giọng thật khẽ. Lưu Ly nghe xong, hít một hơi lạnh.
“Thái tử Tiêu Nguyên?”
Tiêu Nguyên đâu phải hạng người hiền lành gì. Trước khi được phong Thái tử, hắn luôn trấn giữ biên cương, là hoàng tử cực kỳ không được sủng ái. Nhưng mấy năm trước, Hoàng đế lâm bệnh nặng, Tiêu Nguyên hồi kinh chăm sóc. Không biết bằng cách nào, Hoàng đế lại hạ chỉ lập hắn làm Thái tử.
Tiêu Nguyên chỉ là Thất hoàng tử, trên hắn còn sáu vị huynh trưởng, những người khác tất nhiên bất mãn. Một đám hoàng tử tranh giành nhau kịch liệt, kinh thành không có một ngày yên bình.
"Cha ta chỉ là một quan ngũ phẩm, nếu bị cuốn vào cuộc tranh giành ngôi báu này, e rằng c.h.ế.t như thế nào cũng không hay."
Ta và Lưu Ly đều hiểu rõ tình thế nguy cấp, lập tức bàn bạc đối sách.
Từ nhỏ ta đã ốm yếu, thường xuyên bệnh vặt, nhà ta có một biệt viện suối nước nóng ở ngoại ô kinh thành, ấm áp hơn trong thành nhiều. Cứ mỗi độ đông về, ta lại đến biệt viện dưỡng bệnh, đến tận xuân sang mới quay lại.
Giờ đây lấy cớ đó, ta sẽ nói mình bị bệnh về mắt, phải về trang tĩnh dưỡng.
Thái tử nhất thời chưa biết thân phận của ta, ta bèn sai Lưu Ly phái người về trang ấp dặn dò người hầu, lại mua chuộc cả vị đại phu khám bệnh cho ta.
Về đến nhà, thấy ta như người mù, mẫu thân ôm ta khóc nức nở.
"Yên tâm, nương nhất định sẽ tìm thầy thuốc giỏi chữa khỏi cho con."
Xong xuôi mọi việc, ta trở về phòng, mệt mỏi dựa người vào khung cửa.
Bộ y phục dính m.á.u đã được thay ngay khi lên xe ngựa, nhưng trên lưng vẫn còn cảm giác nhớp nháp khó chịu, mồ hôi túa ra ướt đẫm. Ta gọi Lưu Ly chuẩn bị nước tắm.
Bồn tắm đặt ngay trong phòng ngủ, sau tấm bình phong, đối diện với cửa sổ. Ngoài cửa sổ là một cây ngọc lan, hương thơm thoang thoảng len lỏi qua khe cửa sổ bay vào.
Ta hít một hơi thật sâu, toàn thân thả lỏng, cởi đai lưng, cởi áo ngoài.
Đang cởi đến lớp áo trong, bỗng cửa sổ bật mở, một hắc y nhân nhanh như chớp nhảy vào, rồi vội vàng đóng cửa sổ lại.
Ta sợ đến choáng váng, là Thái tử! Hắn muốn g.i.ế.c ta diệt khẩu sao?
Thái tử khoanh tay dựa vào tường, rõ ràng hắn không ngờ ta đang tắm, khẽ nhướn mày, rồi nở một nụ cười nhạt, vẻ mặt như đang xem kịch hay.
Ta cứng đờ tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Hình như Thái tử không phải tới g.i.ế.c ta, vậy thì, hắn tới thăm dò ta?