Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Vào ngày lập xuân, người Đông Bắc có thói quen ăn bánh xuân, Trương Thự Quang mấy ngày nay thèm thuồng món bánh xuân cuốn sợi khoai tây do mẹ cậu làm.
"Con sắp về nhà rồi, ăn xong rồi con lại mua hạt giống cho mẹ được không?" Khi chờ đèn đỏ, Trương Thự Quang đeo tai nghe Bluetooth, giọng nói đầy bất đắc dĩ, "Được được được, con đi con đi, con đi mua ngay đây, tuyệt đối không làm trễ thú vui tao nhã của mẹ."
Mấy bà mẹ khác sau khi về hưu, hoặc là ở nhà giúp trông cháu, hoặc là ra ngoài đánh mạt chược nhảy nhót, tệ lắm thì nuôi con mèo con chó đi dạo, mẹ hắn thì ngược lại, không biết thế nào lại mê mẩn trồng trọt, trồng hết bốn năm năm, còn nói tự mình trồng không có thuốc trừ sâu hay phân bón, ăn vào yên tâm.
Kết quả thì sao?
Hạt giống vùi xuống đất hết vụ này đến vụ khác, tiếc là chẳng thấy được dáng vẻ trưởng thành, chỉ thấy được mỗi màu xanh lè. Nhưng dù vậy, nhiệt tình của bà lão vẫn không hề giảm, trồng không sống thì lại đào lên trồng lại, dù sao thì biệt thự nhà hắn có sân vườn trước sau rộng rãi, tha hồ cho bà lăn lộn.
Cúp điện thoại, vừa lúc đèn xanh bật, Trương Thự Quang đánh tay lái, lái xe đến cửa hàng bán sỉ hạt giống ở chợ nông sản mà hắn hay ghé.
Vừa vào cửa hàng, ông chú đang ngồi sau quầy chơi điện thoại ngẩng đầu nhìn thấy hắn, "ồ" một tiếng, vui vẻ.
"Tiểu Trương lại đến mua hạt giống cho mẹ cậu à? Lần này mua gì thế?" Ông chủ mặt mày hớn hở, ánh mắt nhìn Trương Thự Quang như nhìn Thần Tài.
Trương Thự Quang khóe miệng giật giật, bật cười nói: "Ông cũng biết mẹ cháu trồng cái gì mà, cái gì khó, khó tính còn muốn trồng, vừa rồi lại gọi điện thoại giục cháu đấy, bảo cháu mua hạt giống cho bà ấy, hạt giống nào ở chỗ ông mà có thể gieo được, cho cháu mỗi thứ một ít."
Ông chủ cười ha hả, gật đầu rồi quay người vào trong, khoảng mười phút sau, bưng ra một thùng giấy lớn đặt lên quầy, "Này, đều ở đây, lần này tôi gói cho cháu mỗi loại hạt giống và mầm trong tiệm một ít, biết đâu lại may mắn có loại nào nảy mầm thì sao, còn tặng thêm cháu ít phân bón hạt, bảo mẹ cháu trồng theo hướng dẫn trên bao bì, đừng tự ý tưới nước lung tung."
Trương Thự Quang nói: "Cảm ơn cảm ơn."
Ông chủ đắc ý nói: "Tính ngày thì cháu cũng sắp đến mua sắm rồi, cháu là khách hàng lớn nhất của tôi, đương nhiên phải chuẩn bị trước, tôi là người làm ăn mà.”
Trương Thự Quang lật xem một chút, phát hiện còn có một cái bình nhỏ, đựng không ít viên đậu hình trứng đã nảy mầm xanh biếc, mặt đầy nghi hoặc hỏi: “Cái này là gì vậy?”
“Hoa sen đấy, con gái tôi mua online về một đống, cái thứ này ném vào lu nước là sống được, đặc biệt dễ trồng, tặng không cho cháu ít, cho mẹ cháu mang về trồng cho vui, ít ra cũng có thể thấy chút màu đỏ.” Ông chủ cũng không ngẩng đầu lên, loẹt xoẹt loẹt xoẹt ấn máy tính một hồi, rồi đưa cho Trương Thự Quang xem, “Bỏ số lẻ, 8000 là được.”
Trương Thự Quang quét mã WX trả tiền, ôm thùng giấy lớn lên, “Nặng thế!”
“Mấy cái mầm dưa mầm quả này nặng lắm đấy, còn có mấy mầm cây ăn quả nữa đấy, mang về vùi xuống đất là xong.” Ông chủ giúp cậu đỡ thùng giấy.
Trương Thự Quang thở dài nói: “Lần nào ông cũng nói thế, mẹ cháu cũng trồng y như vậy, mà có thấy thành phẩm đâu.” Đang nói thì điện thoại lại vang lên, “Giúp cháu cầm điện thoại với, chắc chắn là mẹ cháu lại giục rồi.”
Ông chủ móc điện thoại từ túi quần cậu ra, rồi giúp cậu nghe máy.
Trương Thự Quang nghiêng đầu, ra hiệu cho ông chủ đưa điện thoại di động vào tai cậu, rồi nhún vai kẹp điện thoại, hai tay ôm thùng giấy lớn đi ra ngoài.
Ông chủ giúp cậu mở cửa, hỏi: “Xe đỗ ở đâu?”
“Bên kia đường,” Trương Thự Quang chỉ tay, rồi nghe điện thoại, mẹ cậu hỏi: “Về chưa con? Bánh sắp hấp xong rồi, anh con với chị dâu con mang cả bọn trẻ về rồi, đang chờ con đấy!”
Cậu nhìn quanh, không thấy xe cộ qua lại, bước ra đường, “Sắp xong rồi, con mới mua xong, con…”
“Cẩn thận!”
Rầm, choang!
…
Cơ thể đau nhức như sau buổi sáng tập thể dục quá sức, tay chân mỏi nhừ vô lực, ngay cả thở cũng khó khăn.
Miệng khô khốc, cố nuốt mấy ngụm nước bọt cũng không đỡ.
Dưới thân là cảm giác cứng đờ, như đang nằm trên phiến đá, cộm người vô cùng khó chịu.
Trương Thự Quang cố gắng ngồi dậy, mắt còn chưa mở hẳn đã ngã vật xuống.
“Á!” Lần này, hình như chạm vào chỗ đau trên cánh tay, đau đến cậu nhe răng trợn mắt.
Cũng nhờ cơn đau này, đầu óc cậu mới tỉnh táo hơn chút, mắt cũng mở ra.
Xung quanh tối đen như mực, chỉ có ánh trăng mờ ảo từ xa vẽ nên bầu trời xanh lam, lờ mờ thấy được những đốm sáng li ti của các vì sao.
Cậu sửng sốt, mặc kệ cơn đau trên người, hoảng loạn chống tay ngồi dậy.
Chuyện gì thế này!? Đây là đâu vậy?
“Á!” Chỉ trong nháy mắt, cơn đau đầu ập đến, vô số hình ảnh hỗn loạn chen vào đầu cậu.
Trương Thự Quang hoa mắt, không chịu nổi kích thích đột ngột, lại ngất đi.
Lần nữa tỉnh lại, Trương Thự Quang cảm nhận được ánh sáng qua mí mắt, nhưng không mở mắt ra. Cậu cố tình thở chậm lại, một lúc lâu không thấy có tiếng động gì xung quanh, mới hé mắt nhìn.
Mắt đảo qua đảo lại, nhờ ánh sáng cậu thấy rõ khung cảnh xung quanh.
Một cái hang động, thảo nào mũi cậu ngửi thấy mùi đất tanh và cảm giác ẩm ướt khó chịu.
Trương Thự Quang ngồi dậy, cúi đầu nhìn thoáng qua cơ thể mình, tím tím xanh xanh từng mảng từng mảng, gầy gò khẳng khiu, quan trọng là trên người không mảnh vải che thân, bên cạnh không xa chất đống không ít da lông các màu.
Trương Thự Quang cố gắng nuốt nước miếng, hung hăng thở ra một hơi.
Lần đầu tiên tỉnh lại trong hoảng loạn, những hình ảnh hỗn loạn trong đầu khiến cậu ngất đi, lúc này, cậu đã có ký ức của hai đời.
Ký ức tăng thêm này khiến sắc mặt cậu thay đổi liên tục.
Lần trước, nữ đồng nghiệp trong đơn vị nhiệt tình giới thiệu cho cậu một quyển truyện thú nhân, nói là vừa đáng yêu vừa được sủng ái, còn có đủ loại lông xù xù, đối với những người không có thời gian nuôi thú cưng như bọn họ mà nói, đáng để xem.
Trương Thự Quang không từ chối, đọc lướt qua hai chương đầu, cảm thấy cũng không tệ nên lưu lại, định chờ xong dự án này sẽ lấy ra đọc trước khi ngủ, kết quả không ngờ, truyện chưa đọc được mấy chữ, cậu đã nhắm mắt mở mắt xuyên vào quyển sách này, còn thành một nhân vật pháo hôi chỉ được nhắc đến vài câu!
Chẳng lẽ đây là, trời muốn diệt ta?!!!
Trương Thự Quang cảm thấy đầu đau nhức, đầu ngứa ngáy, đưa tay gãi, dầu mỡ bết dính, sờ hai cái đã khiến cậu ghê tởm.
Nếu cậu nhớ không lầm, nhân vật pháo hôi trong truyện vừa xuất hiện đã rơi xuống vách đá ch·ết, cậu bây giờ có lẽ là... mượn xác hoàn hồn!
Rắc rắc! Rắc rắc!
Trương Thự Quang đột ngột quay đầu nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, đầu óc trống rỗng, toàn thân căng thẳng, cảnh giác cao độ. Dù có những ký ức kia, cậu vẫn xa lạ với thế giới này, một chút động tĩnh cũng khiến cậu sợ hãi.
Nơi cửa hang lờ mờ nghe thấy tiếng sột soạt, như có người đang kéo thứ gì đó từ xa đến.
Trương Thự Quang vô thức nắm chặt tấm da thú lông dài trên người, rồi sững người.
Cậu cúi đầu, vén tấm da thú lên, mắt trợn tròn.
Điện thoại di động!
Chiếc điện thoại Hoa Vi P80 mà cậu định đổi vì không giữ được pin, vậy mà cùng cậu xuyên qua!
Tiếng sột soạt bên tai càng lúc càng lớn, Trương Thự Quang không kịp nghĩ tại sao điện thoại lại xuất hiện ở đây, cậu theo phản xạ nhét điện thoại xuống dưới da thú, nửa nghiêng người, ngồi dậy.
Một bóng người xuất hiện ở cửa hang, vì khá xa và ngược sáng, Trương Thự Quang cố gắng mở to mắt cũng không nhìn rõ mặt đối phương, chỉ thấy dáng người cao lớn vạm vỡ.
"Bịch" một tiếng trầm đục, người nọ ném thứ đang kéo trên tay xuống đất.
Trương Thự Quang ngơ ngác chớp mắt.
Trong lúc cậu còn đang sắp xếp ngôn ngữ, nghĩ xem nên chào hỏi ân nhân cứu mạng này như thế nào, thì đối phương từ tảng đá bên kia đi tới.
Trương Thự Quang ngẩn người.
Nhìn gần mới thấy đối phương cực kỳ cao, cậu ngồi ở đó ngẩng đầu lên cũng thấy cổ hơi mỏi.
Người này có vẻ là con lai, hốc mắt sâu thẳm, mũi thẳng tắp, mái tóc nâu được buộc gọn sau đầu thành một bím nhỏ, làn da màu đồng cổ khiến hắn trông có phần gợi cảm, hơn nữa người này, ngoại trừ một mảnh da thú quấn quanh nửa thân dưới, trên người không có gì khác.
Trương Thự Quang nhìn cục đá trong tay hắn, thấy chính giữa bị khoét một cái lỗ lõm, bên trong là một lớp nước trong suốt.
Cậu nhận ra đối phương đang lấy nước cho mình uống, vội vàng nhận lấy cái "cốc đá" kì lạ kia, nói lời cảm ơn rồi uống cạn.
Người kia nhìn chằm chằm cậu, thấy cậu uống xong vẫn nhăn mày, hơi suy tư, rồi đưa tay lấy cốc đá lại, lại múc đầy nước đưa cho cậu.
Trương Thự Quang suýt chút nữa cảm động phát khóc, người này tuy có vẻ ngoài thô kệch, cao lớn cường tráng, nhưng tính cách chắc là dễ gần, dù hắn chưa nói một lời nào, hắn vẫn là người tốt!
Uống thêm năm cốc nước đá, Trương Thự Quang xua tay, tỏ ý mình đã uống đủ.
Cậu lau miệng, cẩn thận hỏi: “Cậu, cậu có hiểu tôi nói gì không?”
Người đàn ông thờ ơ gật đầu, khẽ ừ một tiếng.
Trương Thự Quang cảm thấy giọng người này có chút lười biếng, như thể chưa tỉnh ngủ.
Cậu không nghĩ nhiều, thấy đối phương hiểu tiếng người, vội hỏi: “Cậu cứu tôi phải không? Cảm ơn cậu, tôi tên là… tôi tên Thự Quang, cậu tên gì? Đây là đâu?”
Người đàn ông nhìn tư thế ngồi kỳ quặc của cậu, không nói nhiều, chỉ gật đầu: “Bộ lạc Nhai Ngạn, Mãng Cửu, tôi nhặt được anh ở bờ sông.”
Nhặt được…
Sao nghe cứ kỳ quặc thế nhỉ.
Chẳng lẽ ai nhặt được thì người đó là của mình?
Trương Thự Quang còn chưa kịp nghĩ xong, đã nghe Mãng Cửu nói tiếp: “Anh là tôi nhặt được.”
“À…” Rồi sao nữa?
Mãng Cửu không nói gì thêm, quay người ra cửa hang.
Trương Thự Quang nhích mông, co chân lên, kéo da thú che kín người.
Cậu cũng không biết cơ thể này bị thương nặng đến đâu, dù sao chỗ nào cũng đau, chắc là bị ngã từ trên cao xuống.
Bờ sông, chẳng lẽ là bờ sông hoặc bờ biển?
Đang nghĩ ngợi thì thấy Mãng Cửu mang về một khối thịt to đẫm máu, ném trước mặt cậu: “Ăn đi.”
Trương Thự Quang: “…”
Tôi nghi ngờ cậu muốn gi·ết tôi, tôi có bằng chứng!