Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Sợ nhất là không khí đột nhiên yên tĩnh~~
Trương Thự Quang sau khi nhìn chằm chằm miếng thịt kia vài giây, cuối cùng vẫn cắn răng đưa tay ra.
Chỉ là khi vừa chạm vào thịt, Mãng Cửu đã buông tay xuống.
Trương Thự Quang khó hiểu nhìn hắn.
Lúc này, hai người họ đang đứng ở vị trí dốc lên dốc xuống, Mãng Cửu vẫn cao hơn cậu một chút.
Trương Thự Quang nhanh chóng nhìn hắn từ trên xuống dưới hai lần, ước chừng Mãng Cửu cao khoảng hai mét hai ba, ngoài vẻ ngoài hơi lai tạp, trên người hắn có những đường vân cổ quái nhưng có quy luật, khi có ánh mặt trời chiếu vào, mơ hồ lóe lên màu vàng kim tối.
Cậu nghĩ, cũng khá đẹp trai.
Mãng Cửu bước lên một bước, đứng cùng cậu, khoảng cách giữa hai người chỉ có hai nắm tay.
Trương Thự Quang lùi lại một bước, chiều cao của đối phương tạo cho cậu cảm giác áp bức.
Nghĩ cậu cũng là một người mẫu cao mét tám lăm, sao đến dị giới này lại thành gà con yếu đuối vậy?
Gà con yếu đuối thì cũng không sao, gà con yếu đuối như que củi mới khiến người ta không thể chấp nhận được.
"Anh không thích?" Mãng Cửu cảm nhận được sự kháng cự của cậu đối với miếng thịt nướng, nên hỏi ra: "Á thú nhân đều thích."
Trương Thự Quang nhẹ nhàng "à" một tiếng, mới phản ứng lại á thú nhân mà đối phương nói là loại người gì.
Dị giới này, những người có thể biến thành các loại mãnh thú được gọi là thú nhân, những người không thể biến thân được gọi là á thú nhân.
Trong đầu hiện lên vài hình ảnh, Trương Thự Quang vô thức nhìn Mãng Cửu, miệng lại nói: "Tôi cũng thích, thật mà," cậu cười lịch sự, "Chỉ là tình trạng hiện tại của tôi có lẽ không thích hợp ăn thịt."
Mãng Cửu nghi hoặc nói: "Vu nói anh không sao."
"Bộ lạc Nhai Ngạn có vu?" Trương Thự Quang ngạc nhiên.
Đừng trách cậu ngạc nhiên, Trương Thự Quang lật xem ký ức của pháo hôi nhỏ, phát hiện bộ lạc mà nguyên chủ ở không có vu. Phải biết rằng, vu trong dị giới này rất hiếm, những người có thể trở thành vu, cơ bản đều là những người có trí tuệ cao, nói trắng ra là người không thông minh thì không thể làm vu được.
Pháo hôi nhỏ chưa từng thấy vu, cậu cũng chỉ nghe những người già trong bộ lạc lẩm bẩm, nói rằng trước đây trong bộ lạc có vu, nhưng trước khi vu chết thì không tìm được người kế vị, nên bộ lạc không có vu nữa.
Trương Thự Quang cảm thấy vu có lẽ cũng giống như thầy thuốc hay tế ti, dù sao trong môi trường ăn thịt sống này, có người bắt đầu học y thuật, thì cũng được mọi người tôn sùng.
Nhưng cậu cũng chỉ nghĩ thoáng qua, không thể hiện ra mặt.
Mãng Cửu thấy cậu ngạc nhiên, liền gật đầu, kiên nhẫn giải thích: "Vu rất già rồi, từ khi tôi sinh ra ngài ấy đã ở trong bộ lạc, anh muốn gặp ngài ấy không?"
Trương Thự Quang: "Tôi có thể gặp vu sao?"
"Ừm, ngài ấy sống trong hang động lớn, sống cùng với bọn trẻ, anh có thể đến gặp ngài ấy bất cứ lúc nào." Mãng Cửu cúi đầu nhìn miếng thịt trong tay, hỏi: "Anh muốn ăn gì?"
Trương Thự Quang gãi đầu, ngại ngùng nói: "Có cá không? Thịt cá dễ tiêu hơn, tôi có thể ăn cá." Còn có thể nhân cơ hội hoàn thành nhiệm vụ!
Mãng Cửu hơi nhíu mày, không chắc chắn hỏi cậu: "Anh muốn ăn cá?"
"Đúng vậy, có không?" Trương Thự Quang quay đầu nhìn đường bờ biển phía xa, nghĩ xem nếu đối phương không dẫn mình đi bắt cá, thì cậu phải đi đến đó bằng cách nào.
Cậu nhìn đôi bàn chân bẩn thỉu đầy vết thương của mình, vô cùng nhớ nhung đôi giày thoải mái.
Mãng Cửu thấy cậu nhìn ra biển xa, đoán cậu thực sự muốn ăn cá, gật đầu nói: "Vậy tôi đi bắt cá cho anh."
Trương Thự Quang cười hì hì, hỏi: "Tôi có thể đi cùng cậu không? Cậu đã cứu tôi ở đó à?"
Mãng Cửu nghiêm mặt, nhấn mạnh: "Anh là tôi nhặt được, là của tôi."
"...Hả?" Trương Thự Quang cuối cùng cũng phản ứng lại, nhặt được mà Mãng Cửu nói, và cứu được mà cậu nói, hình như khác nhau khá nhiều?
Mãng Cửu nắm chặt cổ tay gầy guộc của Trương Thự Quang, trong đôi mắt nâu đen, đột nhiên xuất hiện một đường vân đen mảnh.
Trương Thự Quang trong khoảnh khắc đó cảm thấy sống lưng lạnh toát, lông tơ dựng đứng.
"Anh là á thú nhân tôi nhặt được, thuộc về tôi nuôi, tôi sẽ cho anh ăn no." Nói xong, mặc kệ ý nguyện của Trương Thự Quang, kéo cậu bước nhanh xuống núi theo con đường nhỏ.
Trương Thự Quang bị hắn kéo loạng choạng, đôi chân dài của hắn bước một bước xa ơi là xa, cậu phải vừa chạy vừa lảo đảo theo sau.
"Cửu, đi đâu vậy?" Vừa xuống khỏi tầng này, liền gặp một thú nhân từ trong hang động đi ra, nhìn thấy Mãng Cửu thì ngẩn người, sau đó nhìn thấy Trương Thự Quang bị hắn kéo đi, cười hỏi: "Đây là á thú nhân cậu nhặt được sao?"
Mãng Cửu dừng bước, Trương Thự Quang cũng dừng lại, thở hồng hộc. Cậu nhìn người đàn ông đang nói chuyện, phát hiện trên người đối phương cũng có đường vân màu sắc, nhưng lại khác với đường vân của Mãng Cửu.
"Tôi dẫn anh ấy đi bắt cá." Mãng Cửu ném miếng thịt nướng đen thui trong tay cho thú nhân kia, "Anh ấy không ăn, anh ăn đi."
"Tôi không thích thịt nướng chín, vị đắng lắm," cầm miếng thịt đen thui trong tay, tuy không thích nhưng cũng không trả lại, dù sao cũng là một miếng thịt không nhỏ, không lấy thì phí, khi thức ăn không đủ, họ thậm chí có thể ăn cả thịt thối, nhưng nghe Mãng Cửu nói đi bắt cá, anh ta ngạc nhiên nói: "Cá nhiều xương lắm, nếu không phải thực sự không có thức ăn thì ai lại đi bắt cá ăn chứ, vị còn không ngon bằng thịt nướng."
"Bạch, anh nói nhiều quá." Mãng Cửu liếc anh ta một cái.
Hùng Bạch ngậm miệng, được rồi, anh ta không nói nữa.
Trương Thự Quang thấy Hùng Bạch cứ nhìn chằm chằm mình, theo thái độ hữu nghị, cậu hơi mỉm cười với anh.
Hùng Bạch chớp chớp mắt, quay sang nói với Mãng Cửu: "Cho tôi cậu ấy đi, cậu ấy đẹp trai thật đấy, tôi đổi cho cậu một con cự ngưu thú*."
*Editor sẽ để tên mấy loại thú ở thú thế bằng tên hán việt
Khóe miệng Trương Thự Quang giật giật, hoang dã vậy sao?
Khuôn mặt vốn nghiêm nghị của Mãng Cửu càng đen hơn vài phần, hắn không nói lời nào, giơ tay không nắm Trương Thự Quang lên, vung nắm đấm.
"Bụp" một tiếng, một đấm trực tiếp đánh Hùng Bạch ngã xuống đất.
"Áu!" Hùng Bạch đau đớn kêu lên.
Mấy người từ các hang động lân cận đi ra, thấy Hùng Bạch nằm trên đất ôm miệng kêu la, lại thấy Mãng Cửu đứng bên cạnh, đoán ra chuyện gì xảy ra, tất cả đều cười ồ lên.
"Hùng Bạch, sao cậu lại chọc Mãng Cửu nữa rồi, mau đứng dậy đánh lại đi!"
"Mãng Cửu, đó là á thú nhân cậu nhặt được sao? Cậu định dẫn cậu ấy ra cho mọi người làm quen sao?"
"Bạch, đứng dậy, đánh cậu ta!"
Khóe miệng Trương Thự Quang không nhịn được giật giật mấy cái.
Từng người từng người này, sao nhìn không đáng tin cậy thế nhỉ?
Lúc nãy cậu nhìn từ ngoài hang động, không thấy thú nhân hay á thú nhân nào cả, nếu không nghe nói bộ lạc này có vu, cậu thực sự sẽ nghĩ đây chỉ là một bộ lạc nhỏ thôi.
Nhưng bị Mãng Cửu kéo xuống, đi qua mấy cửa hang động, bên trong đều có tiếng người, lúc này nghe thấy có đánh nhau, người chạy ra xem náo nhiệt cũng khá đông, hơn nữa người nào người nấy đều trên hai mét, cao to lực lưỡng, trên người lại còn có đủ loại đường vân.
Rõ ràng, họ đều là thú nhân, nhưng cậu lại không phân biệt được họ là thú gì.
Nghe thấy tiếng ồn ào, mấy thú nhân từ trong hang động lại lục tục đi ra, Trương Thự Quang đảo mắt một vòng, phát hiện tầng hang động họ vừa ở và tầng hang động hiện tại chênh lệch nhau khoảng năm sáu mét, hơn nữa một tầng hang động này lại có mấy cái hang, đều có người ở.
Chỉ thấy thú nhân từ trong hang động đi ra, không thấy á thú nhân nào, cũng không biết là á thú nhân không được ra ngoài hay là bên này không có á thú nhân ở, hoặc là do nguyên nhân nào khác.
Trương Thự Quang nghĩ ngợi lung tung, kéo kéo Mãng Cửu đang muốn đấm Hùng Bạch cú thứ hai.
Hành động nghiêng người về phía trước của Mãng Cửu khựng lại, quay đầu nhìn cậu.
Trương Thự Quang nhếch mép với hắn, cười gượng gạo.
Dù sao thì nguyên nhân người này ra tay, hình như là do đối phương trêu ghẹo mình, cậu kéo người ta lại, có bị nói là không biết điều không?
"Ọt ọt~~"
Không đợi Trương Thự Quang tìm cớ, cái bụng đói meo của cậu đã kêu lên, âm thanh đó, đối với đám thú nhân tai thính mắt tinh này, khá là vang dội rõ ràng.
Hiện trường yên tĩnh trong giây lát, sau đó là tiếng cười ha hả.
"Mãng Cửu, cậu lại để á thú nhân của mình đói bụng kìa!"
Mãng Cửu không thèm để ý đám người đang ồn ào, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn đám thú nhân đang hóng hớt xung quanh, rồi kéo Trương Thự Quang rời đi.
Đợi họ đi rồi, đám người hóng hớt cũng về hang động của mình, vừa đi vừa la lối: "Tôi nghe thấy bọn họ đi bắt cá, cá khó ăn lại còn không có thịt, á thú nhân kia kỳ lạ thật đấy."
"Mau về ngủ đi, ngủ dậy rồi đi săn."
"Hôm nay tôi phải săn một con ngưu thú, thịt thú dai ngon."
"Mấy đứa nhóc nhà tôi mấy hôm trước đòi ăn dã trư."
"Dã trư hôi lắm, hay là trường nhĩ thú ngon hơn, thịt mềm."
Trương Thự Quang mơ hồ nghe thấy tiếng thảo luận của đám người phía sau, nhưng cậu không có thời gian nghe kỹ, vì cậu lại bắt đầu chạy bộ rồi.
"Chậm... chậm chút..."
Mãng Cửu quay đầu nhìn cậu, thấy mặt cậu trắng bệch mồ hôi ướt đẫm trán, nhíu mày, rồi cúi người vác cậu lên vai.
Trương Thự Quang đầu chúc xuống bị hắn vác trên vai, như vác một món hàng vậy.
Tuy rằng như vậy không mệt, nhưng cái bụng đang đói meo của cậu lại bị hành hạ.
Tiếng gió "vù vù" bên tai, Trương Thự Quang vì ngạc nhiên trước tốc độ chạy của Mãng Cửu mà quên cả cái bụng khó chịu, khoảng nửa tiếng sau, khi cậu sắp ngất đi, Mãng Cửu cuối cùng cũng dừng lại, đặt cậu xuống bãi cát.
Cát mịn nóng hổi, giẫm chân lên khá là thoải mái.
Trương Thự Quang ôm bụng ngồi xổm một lúc lâu mới đứng dậy, mắt nhìn Mãng Cửu đã xuống biển bắt cá, cậu bước vài bước ra đứng dưới nước biển.
"Xì!"
Vết thương trên chân bị nước biển làm rát, Trương Thự Quang nhăn nhó.
"Ào" một tiếng, Mãng Cửu trồi lên khỏi mặt nước, tay cầm một con cá dài nửa mét, thân cá lấp lánh ánh bạc.
Trương Thự Quang ngây người.
Đây là cá gì vậy?
Trong lúc cậu ngẩn người, Mãng Cửu đã vung tay ném con cá lên cạnh cậu, rồi quay người lặn xuống nước.
Trương Thự Quang bị con cá lớn đang giãy giụa vẩy nước vào mặt, trước khi nó bơi đi, cậu cúi người chạm tay vào cá, rồi niệm "thu" trong lòng.
Con cá lớn biến mất trước mắt cậu.
Mãng Cửu ném cá, Trương Thự Quang thu cá, sau khi thu đủ mười con, cậu ném những con cá dư ra lên bãi cát phía sau.
"Mãng Cửu, đủ rồi." Cậu lớn tiếng gọi.
Mãng Cửu lần cuối cùng lặn xuống nước lâu hơn những lần trước, Trương Thự Quang nhíu mày, hơi lo lắng.
Dù sao thì cũng là lao động miễn phí, đừng có xảy ra chuyện gì.