Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
13
Thôi Thanh Hoan dẫn bạn trai nghèo của em ấy đến biệt thự của tôi.
"Tuy rằng giờ anh ấy không có việc làm, nhưng mà anh ấy giỏi lắm đó!"
"Giờ hoàn cảnh chung không tốt, cũng không thể trách anh ấy."
Rồi, bọn họ ở trong biệt thự của tôi ân ân ái ái, rồi lại chia chia hợp hợp.
Đúng vậy, cái người đàn ông này, còn dám không an phận.
Thôi Thanh Hoan đ.ấ.m đá anh ta túi bụi.
"Ghế phụ lái là để cho tôi!"
"Cái tâm tư của nhỏ học muội kia mà anh không nhìn ra hả!"
Kết cục là hai người lại làm lành.
Tôi cười khẩy.
Vài ngày sau.
Họ lại chia tay.
Thôi Thanh Hoan khóc sưng cả mắt, nói với tôi: "Lần này là chia tay thật rồi."
Tôi không tin.
"Thật đó! Lần này là thật!"
"Em bắt gặp anh ôm hôn con khác."
Tôi không nói gì.
"Chị, em chuẩn bị về nhà kết hôn chính trị."
Tôi đặt tập tài liệu xuống, có chút nghi hoặc:
"Đối tượng kết hôn của em đâu chỉ hôn người khác, còn ngủ với người khác nữa, em chịu được à?"
Thôi Thanh Hoan gật đầu không chút do dự.
"Chịu được, em có thích hắn đâu."
"Chị, chị làm đổ cà phê rồi."
"Chị, chị sao vậy?"
Tôi hoàn hồn.
Cà phê đổ lên con gấu bông xấu xí.
Tối hôm đó, tôi lướt thấy tin đồn tình ái của Chu Tỉ và nữ đỉnh lưu.
Hai người cùng nhau ra vào một tòa chung cư.
Tôi tắt màn hình điện thoại.
Không muốn xem.
Tôi đã hiểu rõ rồi.
Vì sao Thời Cẩn mập mờ với người phụ nữ khác tôi có thể nhịn, còn Chu Tỉ từng có kim chủ thì tôi không thể?
Vì sao không muốn tiếp tục với Chu Tỉ nữa?
Chính là vì tôi muốn cùng cậu ta đi tiếp.
Nhưng hiểu rõ rồi cũng vô dụng.
Người ta coi tôi là kim chủ, tôi lại coi người ta là đối tượng.
Nói ra, chẳng phải cười c.h.ế.t người sao?
Thôi Vân Đàn tôi không chịu mất mặt như vậy.
Thôi Thanh Hoan ra ngoài gọi điện thoại cho mẹ, lúc trở về mặt mày khó chịu.
"Thật hết nói nổi, cái đối tượng xem mắt mẹ sắp xếp ấy, nghe thôi đã thấy thích lăng nhăng rồi."
"Học đại học được một nửa thì bỏ về nước muốn vào giới giải trí đuổi mộng."
"Tần gia không ủng hộ hắn ta, hắn ta lại tự mình đi bám phú bà."
"Em lại phải gả cho hắn ta á?"
Phần lớn sản nghiệp của Tần gia đều ở nước ngoài, phần trong nước cũng không ở thành phố A.
Tôi ít nghe nói về Tần gia, không biết mẹ tôi sắp xếp thế nào.
Rõ ràng đối tượng xem mắt trước đây đâu phải người của Tần gia.
Ngày hôm sau.
Tôi đi xem mắt cùng Thôi Thanh Hoan.
Trong nhà hàng sang trọng, tôi thấy Tần Tỉ.
Cậu ta đứng cạnh một người phụ nữ mặc áo khoác lông.
Mẹ tôi nói, đây là cô Tần và em trai cô ấy, Tần Tỉ.
Nụ cười trên mặt tôi cứng đờ.
Mắt Thôi Thanh Hoan sáng lên, mặt hơi ửng đỏ.
Em ấy kéo tay áo tôi: "Đây chẳng phải là cái người đang hot dạo gần đây sao!"
"Hừ, đúng như tôi nghĩ, lớn lên như này, chắc chắn chẳng đứng đắn gì... Chị, chị, sao chị đi rồi!"
Tôi quay người bỏ đi.
"Chị đi hút điếu thuốc."
Khi tôi quay lại, Thôi Thanh Hoan và Tần Tỉ đang trò chuyện rất vui vẻ.
Mẹ tôi và cô Tần đã về trước.
Thôi Thanh Hoan rất vui vẻ: "Chị, Tần Tỉ tốt lắm đó!"
Em ấy nói với Tần Tỉ: "Đây là chị em, sau này anh cũng gọi chị ấy là chị đi."
Tần Tỉ cười rất khách sáo, lễ phép gọi một tiếng: "Chị."
Lòng tôi chợt nhói lên.
Một cảm giác xa lạ.
"Chị đi toilet."
Qua tấm gương trong toilet, tôi thấy bóng dáng quen thuộc.
Tần Tỉ thờ ơ bước tới.
Hôm nay cậu ta mặc một chiếc áo len màu trắng kem, một bộ trang phục rất thoải mái.
Đôi khuyên tai sapphire trên vành tai lấp lánh.
Toàn thân toát lên vẻ "old money".
Tức là, vung tiền mạnh để ra vẻ giản dị.
"Chị, lâu rồi không gặp."
"Em sắp làm em rể chị rồi, chị vui không?"
Tôi không muốn trả lời.
Khi lướt qua nhau, Tần Tỉ nắm lấy cổ tay tôi.
"Chị, sao không trả lời?"
Tôi kìm nén cơn giận, nói: "Cậu muốn tôi trả lời gì?"
Tần Tỉ khẽ cười một tiếng.
Cậu ta đột ngột đổi chủ đề.
"Vậy trước đây em diễn có tốt không?"
"Một tình nhân nhỏ ngoan ngoãn."
Tôi cười lạnh một tiếng: "Không tệ."
"Có phải vì em diễn quá tốt, nên chị cảm thấy có thể tùy tiện vứt bỏ em?"
Đôi mắt hẹp dài của cậu ta nheo lại, tay vuốt ve cổ tay tôi.
Cảm giác quen thuộc khiến tôi không khỏi xao động.
Ngay khi tôi sắp không chịu nổi, cậu ta lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách với tôi.
"Chị, sau này nhớ gọi em là em rể đó."
Hương thơm trong phòng vệ sinh khiến đầu óc tôi hơi căng thẳng.
Tôi liếc nhìn Tần Tỉ một cái, mở miệng nói:
"Không cần đợi sau này, bây giờ tôi gọi luôn cho cậu nghe, em rể."
Vẻ mặt Tần Tỉ bình tĩnh nhưng ẩn chứa sự u ám, đường quai hàm căng cứng.
Khoảnh khắc tôi quay người rời đi, đã bị người ta kéo vào lòng...
14. Kết cục
Tần Tỉ vừa gặm cổ tôi, vừa hừ hừ.
"Buồn cười c.h.ế.t đi được, chị tưởng tôi để ý đến chị chắc?"
"Em rể, em cắn đau tôi rồi."
Tần Tỉ cứng đờ, lát sau càng dùng sức hơn.
Tôi dùng sức đẩy cậu ta ra.
Tần Tỉ giữ chặt eo tôi nói: "Chị đừng tưởng rằng tôi không nỡ chị, tôi chỉ là muốn trả thù chị thôi."
"Cậu tưởng tôi còn thích cậu chắc?"
Điện thoại của tôi từ trong túi rơi ra.
Vừa hay, Thôi Thanh Hoan gửi tin nhắn thoại cho tôi:
"Chị ơi, em không làm phiền chị và anh rể nữa, em đi trước nha~"
"Anh rể muốn theo đuổi chị, còn bảo em giữ bí mật, chị tuyệt đối đừng nói là em nói đó nha~"
Tần Tỉ đang đè lên người tôi khựng lại.
Vẻ lúng túng thoáng qua trên mặt cậu ta.
Điện thoại của tôi reo.
Là dì giúp việc ở nhà gọi đến.
"Con gấu nhỏ thủ công của cô, lúc tôi bỏ vào máy giặt thì bên trong rơi ra một thứ gì đó..."
Tần Tỉ ấn điện thoại của tôi.
"Đừng nghe!"
"…Là nhẫn kim cương, còn có thư màu hồng, giống thư tình, có cần vứt đi không?"
Tôi liếc nhìn Tần Tỉ.
Mặt cậu ta đỏ bừng.
Một lát sau, cậu ta tự buông xuôi mà nhào tới hôn tôi một cái.
Nhưng không thể trách, cậu ta có một khuôn mặt đẹp.
"Toàn Nhiên" cúp điện thoại, tôi nhìn Tần Tỉ.
Cậu ta phồng má, có chút không vui.
"Chị biết hết rồi, em còn muốn để chị diễn màn truy chồng hỏa táng tràng cơ."
Chuyện đó chắc chắn không thể xảy ra.
Tôi là người có danh tiếng, không làm được chuyện mất mặt đó.
Tần Tỉ dường như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, có chút bực bội.
"Chị, em muốn trừng phạt chị!"
Tôi nghe lời gật đầu: "Được thôi."
Tôi tin cậu ta không dám làm gì quá đáng.
Tần Tỉ cười đầy ẩn ý.
"Chị, em có một căn hộ áp mái ở tầng ba mươi tám."
Và thế là tôi ba ngày không thấy mặt trời.
Toàn văn hoàn.