Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Chuông vào học vang lên, nhưng lòng tôi như cái bánh kem bơ vừa được trang trí đẹp đẽ bị chó đạp cho nát bét.
Tôi lôi Sở Trí ra khỏi danh sách đen.
Tiết học này liên quan đến xã hội học, thầy giáo nêu một câu hỏi.
"Các em đều đã lên đại học, chắc hẳn có bạn đã yêu đương rồi. Sau đây, tôi sẽ chọn hai bạn để trả lời một câu hỏi.
"Các em nghĩ tình yêu là gì?
"Tôi chọn một nam, một nữ để trả lời, chọn nữ trước nhé."
Tôi nhìn chằm chằm vào avatar trên Ứng Dụng Học Tập lật nhanh chóng, rồi dừng lại ở avatar của tôi.
Lý Tuyền huých tôi, "Đừng ngẩn người ra nữa, đến cậu rồi."
Tôi hít sâu một hơi, đứng lên, "Thưa thầy, em không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào. Là một người chưa từng yêu ai, em sẽ thích một người vì nhiều đặc điểm bên ngoài.”
"Giống như phần lớn con gái đều thích người đẹp trai, có tài, học giỏi,...”
"Em cũng vậy, nhưng một sự hiểu lầm đã cho em thấy một mặt khác của cậu ấy mà người khác không biết. Điều đó hoàn toàn khác với những gì em tưởng tượng trước đây.”
"Bình thường cậu ấy trông như một tảng băng lớn phát sáng, nhưng khi ở riêng lại chu đáo, dịu dàng, thậm chí còn thể hiện sự trẻ con.”
"Em thực sự là... có chút kinh hoàng mất rồi."
Thầy giáo không trách tôi không trả lời được câu hỏi, mà chỉ mỉm cười nói, "Xem ra bạn nữ này của chúng ta dạo gần đây gặp chút vấn đề về tình cảm, có bạn nam nào muốn giúp bạn ấy giải đáp thắc mắc này không?"
Thầy vừa dứt lời, Sở Trí đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
"Thưa thầy, vừa hay dạo gần đây em cũng có cảm xúc về vấn đề này, hy vọng có thể giúp bạn ấy giải tỏa đôi chút bối rối."
Nói xong, cậu ấy quay người lại, đối diện với tôi đang ngồi phía sau.
"Em từng đọc được một quan điểm của nhà tâm lý học Brené Brown: Tình yêu nảy sinh từ khoảnh khắc cả hai dám bộc lộ sự yếu đuối mà không bị phán xét.”
"Về điều này, em rất đồng tình. Tình yêu không phải là một cái cân, cần bạn đi tìm kiếm nửa kia tương xứng với mình. Tình yêu mà em hiểu rất đơn giản, đó là khi bạn cần em, em sẽ ở đây."
Bao nhiêu ngày qua, những chia sẻ qua lại giữa tôi và Sở Trí chợt hiện lên trong đầu.
Dù tôi xem cậu ấy như mẹ mình, sẵn sàng mở lòng và nói hết mọi chuyện.
Nhưng mỗi câu cậu ấy đều đáp lại, tôi muốn gì, cậu ấy đều có thể làm được ngay lập tức.
Tôi cảm thấy, tôi có chút mất kiểm soát rồi.
Nếu không phải ở trong lớp, có lẽ tôi đã lao xuống ôm lấy Sở Trí.
Trong lớp học vang lên tiếng vỗ tay như sấm, thầy giáo giơ tay bảo hai đứa tôi ngồi xuống.
"Lớp trưởng ghi lại tên hai bạn này, mỗi người cộng một điểm."
Tan học, mọi người chen nhau xông về nhà ăn ăn cơm, dòng người cuồn cuộn.
Tôi định bụng tan học sẽ tìm Sở Trí xin lỗi.
Tiện thể nói cho cậu ấy biết, ban đầu tôi kết bạn với cậu ấy là để tỏ tình.
Nhưng tôi ngược dòng người tìm mãi, vẫn không thấy bóng dáng Sở Trí đâu.
Đến tận mười một giờ đêm, tôi chuẩn bị đi ngủ, cũng không nhận được tin nhắn nào của Sở Trí.
Ngược lại mẹ tôi gửi tin nhắn đến.
[Con yêu, nghe nói con nhầm lẫn giữa mẹ và đối tượng con thầm mến à, thế chẳng phải hai đứa con đã nhắn tin cả tháng trời rồi sao?
[Ôi chao, mẹ gọi điện thoại đúng là không đúng lúc gì cả, đáng lẽ mẹ nên chơi thêm vài ngày ở Nhật Bản...]
Tôi gửi một biểu tượng mặt khóc, [Mẹ còn không bằng Sở Trí, cậu ấy sẽ không móc mỉa con đâu.]
[Hơn nữa con mới là người muốn hỏi mẹ, hôm đó mẹ tự nhiên nói con làm gì không hiểu ra sao, còn hỏi con đang giở trò gì, hại con cứ tưởng là Sở Trí nhắn, buồn bã hết cả buổi!]
Mẹ tôi gửi một đoạn ghi âm thoại đến.
"Mẹ nhớ là tại con ngày nào cũng mè nheo với mẹ, nói Sở Trí đẹp trai thế này thế kia, mẹ chịu hết nổi mới trả lời như thế đấy, con còn phải cảm ơn mẹ ấy chứ!"
Xong rồi, bây giờ tôi có hơi quen với việc trò chuyện với Sở Trí rồi.
Cậu ấy sẽ không như mẹ tôi, hở ra là lại bóng gió tôi.
Sau khi tỉnh giấc, tôi mơ màng thấy avatar Kim Liên gửi tin nhắn "Bảo bối, chào buổi sáng".
Tôi trả lời, [Chào buổi sáng, mẹ.]
Đầu dây bên kia đột nhiên gọi điện thoại thoại bằng giọng nói, giọng nói trong trẻo và đầy từ tính rót vào tai tôi, "Tống Thời Nghệ, nhìn rõ rồi trả lời."
A, là Sở Trí.
Cái gì, là Sở Trí!
Tôi bật dậy khỏi giường, còn vô tình đụng đầu vào thành giường.
"Sở Trí, hôm qua em đã muốn nói với anh rồi, lúc đầu em kết bạn với anh là vì muốn tỏ tình với anh, là do em nhìn nhầm tin nhắn của mẹ thành tin nhắn của anh, em tưởng anh ghét em nên mới xóa anh, kết quả lại xóa nhầm mẹ."
Trong điện thoại vang lên tiếng cười khẽ, "Vậy đối tượng em thầm mến thực ra là anh, đúng không bảo bối?"
Tôi quên béng mất chuyện này rồi.
"Đây không phải trọng điểm!"
Giọng của Sở Trí cao lên một chút, nghe có vẻ hơi đắc ý.
"Em rửa mặt xong thì xuống lầu đi, anh đang đợi em ở dưới."
Tôi ngơ ngác: "Làm gì, anh còn hận em hả!"
"Ngốc ạ, anh đang theo đuổi em đó!"
Sở Trí lại hắng giọng: "Tống Thời Nghệ tiểu thư, em có nguyện ý cùng anh trải qua một ngày tốt đẹp không?"
"Vậy... đây có tính là hẹn hò không?"
"Tính."