Vừa hay cũng đến lúc nhập học, tôi liền đi thẳng đến trường đại học.
Ba mẹ muốn đến thăm tôi, nhưng lần nào tôi cũng từ chối.
Tôi bị tổn thương sâu sắc, nhất định phải chứng minh mình không phải kẻ ăn bám!
Mẹ tôi nghe tin tôi đi làm thêm khắp nơi, khóc lóc xin lỗi rồi chuyển tiền cho tôi.
Lúc đó tôi đã hết giận, nhưng quyết tâm chứng minh bản thân vẫn còn rất mạnh mẽ.
"Ba mẹ, con thấy đây là cơ hội tốt để rèn luyện bản thân. Ba mẹ cũng muốn thấy con gái mình độc lập và mạnh mẽ, đúng không?"
Bên kia màn hình, ba mẹ tôi nhìn nhau đẫm nước mắt, rồi gật đầu.
"Nếu con kiên trì thì cũng được. Nhưng đừng làm khổ bản thân quá, ba mẹ sẽ chuyển tiền cho con hàng tháng, con đừng tự làm mình vất vả nhé."
Tôi gật đầu.
Mẹ tôi lau nước mắt, rồi đột nhiên hừ lạnh:
"Thằng nhóc nhà họ Phó cũng bướng bỉnh lắm, không chịu gặp con thì thôi, còn bỏ trốn mất dạng. Giờ cả nhà họ Phó cũng ngại gặp ba mẹ."
"…"
Không ngờ cậu chủ nhà họ Phó này cũng có suy nghĩ giống tôi thật.
Tôi giả vờ tức giận, hừ một tiếng: "Dù sao họ Phó cũng chẳng có ai tốt lành! Nhà họ lại có tiền, càng chẳng đáng tin!"
Nói xong tôi cúp máy, tháo tai nghe, chuẩn bị quay lại quán làm việc.
Nhưng vừa quay người, tôi liền đụng thẳng vào một vòng tay rắn chắc và rộng lớn.
Là Phó Tuấn.
Sau này tôi mới biết, anh ấy bằng tuổi tôi, là hotboy của Đại học Thanh Bắc.
Đại học Thanh Bắc và trường tôi nằm ở hai đầu Đông – Tây của thành phố này.
Phó Tuấn vừa đẹp trai vừa học giỏi, chỉ có một khuyết điểm: Nghèo rớt mùng tơi.
Nhưng tôi không coi đó là khuyết điểm.
Tuổi trẻ còn tay còn chân, chỉ cần tự lập, tương lai rộng mở!
Lúc này đang giữa trưa, ánh mặt trời nóng rực đổ xuống.
Đôi mắt sâu thẳm của Phó Tuấn ánh lên ý cười:
"Anh họ Phó, nhưng anh không có tiền, nên… em có thể rút lại lời vừa nói không?"
Vừa nãy tôi nói gì ấy nhỉ?
À đúng rồi, tôi nói họ Phó toàn kẻ không ra gì.
Họ Phó mà còn có tiền, thì càng không phải thứ tốt đẹp gì.
Huynh đài, đây là tai nạn nghề nghiệp rồi.
Tôi mỉm cười giải thích: "Xin lỗi, em không nói anh."
Ánh mắt hai chúng tôi giao nhau giữa không trung, tóe lên những tia lửa bùng cháy.
Qua vài lần gặp gỡ, chúng tôi liền ở bên nhau.
2
Sau khi quấn quýt với Phó Tuấn một lúc trước cửa tiệm, tôi phải quay lại làm việc.
Anh ấy nắm lấy tay tôi, một lần nữa hứa hẹn: "Bảo bối, anh nhất định sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền, không để em phải vất vả như thế này nữa."
Tôi cảm động lắm, nhưng vẫn nói: "Anh cố gắng trước hết là vì chính bản thân mình, cũng như em đang cố gắng vì chính em vậy."
"Chúng ta trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình vì đối phương, nhưng tuyệt đối không phải vì đối phương mà mới muốn trở nên tốt hơn."
Đôi mắt đào hoa của Phó Tuấn lấp lánh ánh sáng, trong mắt anh, khoảnh khắc này chính là thời khắc tỏa sáng của tôi.
"Bảo bối, em nói hay quá! Chúng ta cùng nhau cố gắng, trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình!"
Lúc đó, có bốn người khách bước vào tiệm, tôi sợ đồng nghiệp Tiểu Giả không xoay sở kịp, đành tiếc nuối kết thúc buổi hẹn hò.
Mặt Phó Tuấn hơi ửng đỏ, chỉ vào má mình: "Hôm nay của anh…"
Chúng tôi quen nhau cũng khá táo bạo, kiểu tình yêu "tiếng sét ái tình", vậy mà lúc này lại ngượng ngùng như hai đứa ngốc, hôn một cái cũng đỏ mặt.
Tôi nhón chân, đặt một nụ hôn nhẹ lên má anh, rồi hơi ngại ngùng nói: "Em vào làm việc đây."
Phó Tuấn gật đầu: "Ừ, anh cũng phải đi làm rồi."
Anh ấy làm nhiều công việc cùng lúc, ngoài làm bảo vệ ở một khu chung cư cao cấp, còn có công việc khuân vác ở công trường.
Tôi cũng không biết phải nói sự thật với anh thế nào.
Ban đầu là vì sợ tổn thương lòng tự trọng của anh, nhưng sau vài tháng ở bên nhau, tôi phát hiện anh cực kỳ ghét người giàu. Điều này càng khiến tôi không dám tiết lộ sự thật.
Thực ra, ngoài việc "ghét nhà giàu" ra thì Phó Tuấn rất tốt, thật đấy.
Tôi đứng trước cửa tiệm, vẫy tay chào anh, nhìn theo bóng dáng anh phóng đi trên chiếc xe máy điện nhỏ.
Bây giờ anh lái xe thành thạo hơn rồi. Tôi nhớ lần đầu chúng tôi hẹn hò, lúc chia tay, anh lái chiếc xe lảo đảo, thậm chí còn đâm thẳng vào bụi cây ven đường.
Lúc đó tôi vội chạy đến đỡ anh dậy, lo lắng hỏi anh có sao không.
Anh ngại ngùng nói không sao, rồi giải thích:
"Trước đây anh làm thêm, chỗ gần thì chạy bộ, xa thì đi xe đạp công cộng. Đây là chiếc xe điện cũ anh mới mua lại, còn chưa quen lái."
Nghe mà đau lòng hết sức.
Anh chắc đã cắn răng mua chiếc xe này chỉ để tiện gặp tôi hơn, mà lại còn là xe mua lại lần thứ ba.
Lòng "bạn gái lực" của tôi bùng nổ: "Tuấn Tuấn, sau này em tặng anh một chiếc Hennessey!"
Ánh mắt Phó Tuấn lóe lên một tia khác thường, sau đó bối rối hỏi: "Bảo bối, Hennessey là gì?"
Tôi gượng cười hai tiếng, lúng túng giải thích: "Là một loại siêu xe em thấy trên mạng thôi. Đắt lắm, em không mua nổi đâu."
"Em cũng quan tâm đến siêu xe à?" Anh nheo mắt cười, "Vậy anh sẽ cố gắng kiếm tiền, sau này mua tặng bảo bối của anh một chiếc Hennessey."
"…"
Khoan đã, có phải chúng tôi đang vẽ bánh cho nhau không? Hai đứa nghèo mà còn bày đặt hứa hẹn siêu xe.
Nhưng mà thôi kệ, bánh do Tuấn Tuấn vẽ, tôi vẫn thích ăn!
Hơn nữa, tôi đâu có nghèo thật. Tiền tôi có, chỉ cần anh cho tôi tình yêu là đủ rồi.
Tôi thu lại dòng suy nghĩ.
Đúng lúc này, một chiếc Koenigsegg lướt qua trước mặt tôi, biển số là năm số 8 đầy kiêu ngạo, chạy về cùng hướng với Phó Tuấn.
Tôi còn chưa kịp quay đi, lại một chiếc Rolls-Royce xuất hiện trước mắt.
Nhìn thấy biển số quen thuộc, tôi giật mình, vội nhìn về hướng Phó Tuấn vừa đi.
May quá, đã không còn thấy bóng dáng anh đâu nữa.
Tôi lập tức chạy đến, kéo hai người vừa bước xuống xe sang một bên.
"Ba mẹ! Con đã bảo ba mẹ đừng đến chỗ con làm mà!"