3
Mẹ tôi nhìn thấy tôi mặc đồng phục làm việc, nước mắt lập tức rơi xuống, quay sang đấm bố tôi một cái.
"Ông nhìn xem con gái chúng ta bây giờ đang sống kiểu gì đây? Còn đứng đó nhìn cái gì?"
Bố tôi chỉ vào chiếc Koenigsegg One:1, "Tôi nhớ chiếc One:1 này cả nước chỉ có một chiếc, của nhà Phó…"
"Bây giờ là lúc nào rồi mà ông còn quan tâm nhà Phó với cả One:1 cái gì? Mau khuyên bảo bảo bối của chúng ta đi!" Mẹ tôi túm lấy cánh tay ông, gấp gáp nói.
"Đúng đúng." Bố tôi vừa lo lắng vừa xót xa, vội vàng thuyết phục tôi: "Bảo bối ngoan, con đừng làm nữa được không? Con muốn chứng minh bản thân thì cũng không cần phải làm khổ mình như vậy. Hay con về công ty đi, bố sắp xếp cho con một vị trí nhé?"
Nghe mà tôi cũng thấy chột dạ.
"Cái này… dù sao thì con vẫn phải ở đây thêm một thời gian nữa."
Dù gì trong mắt Phó Tuấn, tôi cũng là một cô gái nghèo rớt mồng tơi nhưng luôn tích cực tiến về phía trước, bây giờ nói ra sự thật thì khó mà xoay chuyển được.
Bố tôi nheo mắt nhìn về phía quán trà sữa, còn gật gù như thể đang suy tính điều gì.
Tôi lập tức cảnh giác, "Bố, bố tuyệt đối đừng nhúng tay vào đấy!"
Tôi hiểu quá rõ tính bố mẹ tôi, nếu không ngăn cản kịp thời, khả năng cao họ sẽ mua luôn cái quán này!
Bố tôi thở dài: "Được rồi, nhưng bảo bối, bố cho con thêm một tháng. Nếu sau một tháng con vẫn không chịu về, thì… bố sẽ lại đến năn nỉ con!"
"…"
Tôi ngẫm nghĩ trong đầu, một tháng có đủ để tôi nói sự thật với Phó Tuấn không? Có thể giúp anh xóa bỏ thành kiến với người giàu không?
Hơn nữa, tôi vẫn chưa chứng minh được bản thân, cứ thế quay về có phải hơi chưa đánh đã chạy không?
Cuối cùng cũng tiễn bố mẹ về, tôi quay lại quán.
Tiểu Giả đang nói chuyện với bốn cô gái mới đến, thấy tôi liền cười tít mắt vẫy tay:
"Du Nhiên, đây là bốn nhân viên mới của tiệm mình! Từ giờ chúng ta sẽ làm việc cùng nhau nhé!"
Dù quán trà sữa này khá đông khách, nhưng thực ra mặt bằng không lớn, hai người làm là đã đủ.
Ngoài tôi làm part-time, quản lý quán cũng có mặt gần như mỗi ngày, trừ khi có việc bận.
Sao tự nhiên lại tuyển thêm bốn người?
Tôi có khi nào sắp thất nghiệp rồi không?
"Quản lý nói gì à? Không nhận part-time nữa hả?" Tôi hỏi.
Tiểu Giả vui vẻ nói: "Không đâu! Quản lý vừa gọi điện cho tớ, bảo quán mình có chủ mới rồi. Chủ mới rất quan tâm đến nhân viên, nên thuê thêm người để giảm bớt khối lượng công việc, nhưng lương bọn mình vẫn giữ nguyên!"
Có chuyện tốt thế này á?
Tôi cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Tiểu Giả vỗ vai tôi: "Du Nhiên, sao cậu trông không vui vậy? Đừng lo, quản lý nói vẫn giữ lại part-time mà!"
Tôi miễn cưỡng cười: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."
"Vậy cậu trông quán giúp tớ một chút nhé, tớ dẫn họ ra sau lấy đồng phục." Nói rồi, Tiểu Giả dẫn bốn người kia đi vào kho.
Tôi lập tức lấy điện thoại gọi cho bố.
"Bố, không phải con đã nói bố đừng can thiệp sao?"
"Sao thế bảo bối? Bố còn chưa đi xa, để bố quay lại ngay…"
"Bốn nhân viên mới của quán là thế nào?" Tôi nghi ngờ hỏi.
Bố tôi ngơ ngác: "Bốn nhân viên nào?"
Giọng điệu này… không giống đang diễn kịch.
Nhưng tôi vẫn xác nhận lại: "Bố thực sự không biết gì à?"
"Không biết thật mà!"
Vậy chắc đúng là trời ban phúc rồi.
Tôi thở phào, nói lời tạm biệt rồi cúp máy.
4
Hơn 7 giờ tối, tôi tan ca, Phó Tuấn đến đón tôi.
"Bảo bối, hôm nay anh nhận lương rồi, chỉ mời em uống một cốc sữa chua xoài chắc chắn là không đủ, anh mời em ăn đại tiệc!" Phó Tuấn hào phóng tuyên bố.
Tôi đâu nỡ tiêu tiền của anh ấy, liền tiếp lời: "Anh có biết không? Hôm nay quản lý bọn em mới tuyển thêm bốn nhân viên, công việc của em được san sẻ bớt, giờ nhẹ nhàng lắm. Hôm nay vui như vậy, em phải mời anh mới đúng!"
"Thật á? Tuyệt quá! Vậy sau này bảo bối của anh không còn vất vả nữa rồi." Phó Tuấn cũng ngạc nhiên vui mừng, như thể vừa được trời ban lộc.
Chúng tôi tranh luận hơn nửa tiếng về việc ai sẽ mời ăn, cuối cùng…
"Thực ra, nhà hàng càng đắt tiền thì đồ ăn càng dở. Vẫn là đồ ăn vặt ở chợ đêm ngon hơn, đúng không?" Tôi cầm miếng bánh nướng lạnh, ăn một cách ngon lành.
Ngon thật!
Trước đây bố mẹ tôi không bao giờ cho tôi ăn những món này, nói là đồ ăn vặt rác rưởi.
Phó Tuấn gật đầu đồng tình: "Bảo bối nói đúng lắm! Anh cũng không thích ăn ở nhà hàng, vừa đắt cắt cổ vừa không ngon."
Nói rồi, anh cúi đầu cắn một miếng bánh kẹp trứng.
Lúc này, chúng tôi đang ngồi trên chiếc ghế dài ven phố đi bộ, gió hè thổi qua ấm áp dễ chịu. Tôi cảm thấy hài lòng, nhưng vẫn phân vân không biết nên nói thật với anh thế nào.
"Tuấn Tuấn, ăn đi." Tôi dùng xiên xiên một miếng xúc xích, đưa đến trước miệng anh.
Anh ăn, rồi đưa bánh kẹp trứng cho tôi: "Bảo bối, em cũng ăn đi."
Tôi cắn một miếng, nghĩ ngợi rồi nói: "Tuấn Tuấn này, anh còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau, em đã nói gì không?"
Phó Tuấn khựng lại một chút, rồi đột nhiên ngồi thẳng người: "Nhớ chứ! Sao lại không nhớ được?"
"Anh đừng căng thẳng, thoải mái nào." Tôi vỗ nhẹ lên vai anh, thăm dò nói: "Chuyện là… em nghĩ lại thấy lời mình nói lúc đó có hơi quá. Giàu có không phải là cái tội, đúng không? Chúng ta nỗ lực như vậy, chẳng phải cũng để trở nên giàu có sao?"
Nói xong, tôi căng thẳng nhìn anh, sợ sẽ chọc giận cái tính ghét người giàu của anh.
Không ngờ, anh lại gật đầu liên tục: "Bảo bối nói đúng quá! Làm sao có thể lấy tiền bạc để phân biệt người tốt kẻ xấu được chứ?"
Tôi bất ngờ vui sướng.
Sau đó, chúng tôi nhìn nhau rồi bật cười thật lòng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, không hiểu sao, tôi cảm giác Phó Tuấn cũng thở phào.
Nếu đã vậy, tôi có thể từng bước một, từ từ nói cho anh biết về gia đình mình, giúp anh dần dần chấp nhận tôi.
Sau khi ăn no, Phó Tuấn nắm tay tôi, dịu dàng nói: "Bảo bối, muộn rồi, anh chở em về nhé?"
Tôi nhớ lại lần hẹn hò đầu tiên, trơ mắt nhìn anh lái chiếc xe điện lao thẳng vào bụi cây ven đường, có chút do dự.
Kỹ thuật lái của anh bây giờ chắc chắn đã thành thạo hơn, nhưng chở người thì…
Xe điện của anh đậu gần quán tôi làm, nằm lẫn trong một dãy xe điện khác.
Tìm mãi mới thấy, Phó Tuấn đưa cho tôi một chiếc mũ bảo hiểm màu hồng: "Đẹp không? Anh chọn lâu lắm đấy, em xem, hai đứa mình là đôi nhé!"
Anh chỉ vào chiếc mũ bảo hiểm màu xanh hồng nhạt.
"Đẹp lắm!" Tôi lập tức nhận lấy, đội lên đầu.
Phó Tuấn khẽ ho một tiếng, rất có kinh nghiệm mà nói: "Phải cài khóa ở đây nè."
Anh đưa tay giúp tôi cài khóa, sau đó cũng đội mũ của mình lên, rồi chất ngầu bước lên xe điện, quay đầu lại nhìn tôi:
"Bảo bối, lên xe nào!"