5
Tôi thuê một căn hộ một phòng ngủ ở khu chung cư cũ gần quán trà sữa. Ngồi trên chiếc xe điện nhỏ của Phó Tuấn, chúng tôi ổn định đến nơi.
Khu này quản lý không chặt, cổng bên cạnh lúc nào cũng mở. Phó Tuấn chở thẳng tôi vào trong, đến tận dưới tòa nhà tôi thuê trọ.
Anh tháo mũ bảo hiểm, quan sát xung quanh, nhíu mày: "Bảo bối, khu này an ninh lỏng lẻo quá, anh không yên tâm để em ở đây một mình."
Bố mẹ tôi cũng từng nói y như vậy.
"Thật ra cũng không đến mức đâu." Tôi nói.
Phó Tuấn lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Không được."
Tim tôi hơi rung động. Ý anh là gì đây?
Không lẽ anh muốn chuyển đến sống cùng tôi? Có phải hơi sớm không?
Đây là lần đầu tôi yêu đương, hoàn toàn không có kinh nghiệm.
"Em..."
"Đúng lúc hợp đồng thuê nhà của anh cũng sắp hết hạn rồi, anh không gia hạn nữa, anh sẽ tìm một chỗ rẻ hơn gần đây để thuê." Phó Tuấn nói, ánh đèn đường vàng nhạt chiếu vào đôi mắt đầy lo lắng và thương yêu của anh. "Nếu không, anh thực sự không yên tâm khi em ở đây một mình."
Tôi cảm động, và tất nhiên cũng muốn anh ở gần mình hơn. Nhưng mà…
"Không biết trong khu này còn căn nào cho thuê không nữa."
Phó Tuấn kiên quyết: "Cứ giao cho anh!"
Anh nói rất chắc chắn, như thể chỉ cần anh muốn làm gì thì chắc chắn sẽ làm được, muốn thuê nhà ở đây thì nhất định sẽ thuê được vậy.
"Ừm."
"Giờ em lên nhà đi, anh nhìn em lên." Giọng điệu của anh gần như cưng chiều.
Tôi sung sướng, hét lên trong lòng.
A a a! Bạn trai tôi không chỉ đẹp trai vô đối, mà còn đối xử với tôi tốt như vậy! Trời ơi, rốt cuộc ông trời đã đóng cánh cửa nào của anh ấy chứ?!
À đúng rồi, đóng lại cánh cửa tiền tài.
Nhưng tôi vẫn luôn tin rằng, với tính cách chịu khó và kiên trì của Phó Tuấn, sau này nhất định anh sẽ làm nên sự nghiệp.
"Vậy thì..." Tôi cắn môi, ngại ngùng một chút, sau đó kiễng chân hôn nhẹ lên môi anh, nhỏ giọng nói: "Ngủ ngon."
Vừa dứt lời, tôi định quay người đi.
Không ngờ Phó Tuấn nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi trở lại, cúi đầu hôn xuống.
Nụ hôn của anh mãnh liệt và nồng nàn hơn tôi nhiều.
Đây là lần đầu tiên trong hơn hai tháng yêu nhau, chúng tôi hôn nhau sâu như vậy...
Sau khi buông tôi ra, Phó Tuấn cũng có chút xấu hổ, đưa tay gãi nhẹ dái tai, nói: "Em lên đi, ngủ ngon."
"Ngủ ngon!" Tôi quay người chạy lên lầu.
Mãi đến khi về đến phòng trọ, tim tôi vẫn còn đập loạn xạ.
Đây chính là vị ngọt của tình yêu sao?!
Tôi cười tít mắt đi rửa mặt, đến khi nằm trên giường rồi, cảm giác hạnh phúc vẫn chưa tan đi. Chắc đêm nay tôi mất ngủ rồi.
Khoảng hơn bốn mươi phút sau, tin nhắn WeChat của Phó Tuấn gửi đến.
Tuấn Tuấn: 【Bảo bối, anh về đến nhà rồi.】
Tôi lập tức gọi video qua.
Anh bắt máy, nhưng bên đó tối om, chẳng thấy gì.
"Tuấn Tuấn, sao anh không bật đèn lên?"
Anh im lặng rất lâu mới nói: "Bên này mất điện rồi."
"Hả? Khu nhà anh đúng là chán thật đấy, sao cứ mất điện hoài thế?"
Từ khi yêu nhau đến giờ, cứ mỗi lần gọi video vào buổi tối, ba lần thì hai lần anh bảo mất điện.
"May mà hợp đồng thuê nhà anh sắp hết rồi, mai em tìm giúp anh chỗ ở bên này nhé."
"Được, bảo bối. Vậy mình nói chuyện bằng tin nhắn thoại nha."
"Ừm." Tôi gật đầu.
Vừa định tắt video, đột nhiên tôi nghe thấy một giọng nói lạ vang lên:
"Thiếu gia..."
Tôi giật mình. "Tuấn Tuấn, bên anh có ai à? Ai gọi anh là thiếu gia vậy?"
Giọng nói của Phó Tuấn hơi cao lên, có vẻ hơi gấp: "Bảo bối, em nghe nhầm rồi. Là… là cái laptop mà thằng bạn cùng phòng hồi đại học để lại cho anh, lúc anh làm việc trên công trường có tải phim về xem, chắc là tiếng trong phim đó."
"Anh tắt ngay đây, nói chuyện với em, gửi tin nhắn thoại cho em nhé."
Nói xong, Phó Tuấn cúp ngay video call.
Tôi cũng không nghĩ nhiều nữa.
6
Rất nhanh, Phó Tuấn gửi tin nhắn thoại qua.
Chúng tôi nằm trên giường trò chuyện một lúc, anh kể chuyện, hát cho tôi nghe. Tôi chìm vào giấc ngủ trong giọng nói dịu dàng của anh.
Mãi đến giữa trưa, tôi mới tỉnh dậy.
Vừa rửa mặt xong, tiếng gõ cửa vang lên. Là mẹ tôi.
"Biết ngay là giờ này con mới dậy, mau ăn đi." Mẹ đặt bữa sáng mang từ nhà đến lên bàn.
Mỗi lần mẹ tới, bà đều quan sát khắp căn phòng, rồi thở dài liên tục: "Chỗ này mà cũng có thể ở được sao?"
Nói thật, mẹ tôi còn khó tính hơn cả tôi.
Tôi ngồi xuống, cắn một miếng bánh quẩy: "Sao lại không ở được? Mẹ xem, con vẫn sống tốt đấy thôi."
Thật ra tôi có một ý tưởng hay, bèn nói với mẹ:
"Mẹ à, dù khu chung cư này có hơi cũ, nhưng gần đây có một trường cấp ba, chắc chắn có tiềm năng tăng giá. Con muốn mua một căn ở đây."
Đôi mắt mẹ tôi lập tức sáng lên: "Được đấy! Bảo bối nhà ta cũng biết đầu tư rồi. Vậy con có cần làm công việc bán thời gian nữa không?"
"Chỉ còn một tháng nữa thôi mà."
Mẹ nhìn tôi đầy xót xa, cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Sau khi ăn xong, tôi bảo mẹ:
"Mẹ à, sau này mẹ đừng mang đồ ăn sáng đến cho con nữa. Ngày nào mẹ cũng chạy qua đây, con cũng xót mẹ lắm."
Mẹ xúc động vô cùng: "Bảo bối của mẹ trưởng thành rồi."
(...)
Trưởng thành cái gì chứ, con cũng 22 tuổi rồi mà!
Thật ra, tôi nói thế cũng có chút chột dạ.
Tôi sợ rằng nếu Phó Tuấn dọn đến đây, mẹ tôi gặp anh ấy, tôi sẽ khó mà giải thích.
Nhưng mà khu chung cư trước đây của Phó Tuấn đúng là quá tệ, tôi muốn anh ấy chuyển chỗ ở.
Khu này tuy cũ nhưng vẫn tốt hơn chỗ cũ của anh ấy nhiều.
Tiễn mẹ xong, tôi quay lại, gõ cửa căn hộ đối diện.
Rất nhanh, cánh cửa mở ra.
Bác gái cười rạng rỡ, như thể đang ăn Tết vậy: "Là cháu à? Có chuyện gì thế?"
Tôi nhìn thấy bên trong, gia đình bác ấy đang thu dọn đồ đạc, hơi sững lại, rồi nói thẳng ý định của mình:
"Bác ơi, cháu biết chuyện này có hơi đường đột, nhưng… bác có định bán căn hộ này không ạ? Cháu có thể trả cao hơn giá thị trường 100.000 tệ."
Thật ra, tiền không phải vấn đề, tôi có thể trả nhiều hơn nữa.
Bác gái kinh ngạc, khiến tôi hơi hối hận.
Có phải tôi hơi bất lịch sự rồi không?
"Bác ơi, cháu xin lỗi, thật ra cháu chỉ là..."
"Chuyện gì thế này? Sao tự nhiên có nhiều người muốn mua nhà của bác vậy?" Bác gái vừa khó hiểu vừa vui vẻ, rồi cười tươi:
"Tiếc quá, cô bé à, bác vừa bán căn hộ này tối qua rồi!"
"Hả?!"
Tôi hoàn toàn sững sờ.
Bán tối qua sao?
Trùng hợp vậy ư?!
Bác gái cười ha ha: "Vậy nên bác không thể giao dịch với cháu nữa rồi! Haha!"
Trông bác ấy có vẻ rất vui, chắc hẳn đã bán được giá tốt.
Tuy hơi tiếc, nhưng tôi cũng không thể làm gì khác.
"Vậy chúc mừng bác nhé." Tôi gật đầu, rồi quay người rời đi.
Không thuê được căn hộ đối diện, nhưng trong khu này cũng được.
Nếu có nhà nào cho thuê, chắc ban quản lý chung cư sẽ biết.
Tôi chuẩn bị đi hỏi thử, thì điện thoại reo lên.
Là Phó Tuấn gọi.
Anh vui vẻ nói:
"Bảo bối, anh tìm được chỗ thuê trong khu của em rồi!"
"Thật sao?!" Tôi phấn khích, "Em còn đang định đi hỏi quản lý đây!"
Giọng anh tràn đầy phấn khích:
"Em không biết đâu, đây đúng là duyên phận! Căn anh thuê chính là... căn hộ đối diện phòng em!"