Chạy Trốn Khỏi Hôn Nhân - Chương 6

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Phó Tuấn dường như thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt đào hoa chứa đầy ý cười, nắm lấy tay tôi, "Bảo bối, em đến thăm anh làm anh vui quá. Vừa rồi anh đang giúp chăm sóc cây xanh trong khu, chỗ này thiếu người làm."
 
Tôi luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nói ra được là chỗ nào. Nhưng thấy Phó Tuấn không bị ảnh hưởng tâm trạng vì bị quở trách vừa rồi, tôi cũng yên tâm hơn.
 
Tối hôm đó, Phó Tuấn chuyển đến ở ngay đối diện nhà tôi.
 
Chủ nhà cũ chỉ mang đi quần áo, đồ dùng cá nhân, nồi niêu xoong chảo, còn lại đồ nội thất và thiết bị điện vẫn giữ nguyên.
 
Trước khi chuyển đến, Phó Tuấn gọi điện cho tôi: "Bảo bối, tối nay em muốn ăn gì? Anh sẽ đích thân nấu cho em!"
 
Nghe giọng đầy tự tin.
 
Hẹn hò hai tháng rồi mà tôi còn chưa biết Phó Tuấn biết nấu ăn. "Vậy ăn lẩu đi."
 
"Lẩu thì dễ thôi nhưng nếu em thích anh sẽ đi mua nguyên liệu ngay, lát nữa về liền."
 
Sau khi cúp máy, tôi đợi ở nhà. Gần một tiếng sau, Phó Tuấn mới về.
 
Tôi đi từ nhà mình sang đối diện, cảm giác như hai chúng tôi đang sống chung vậy. Có chút ngượng ngùng.
 
Phó Tuấn đặt hai tay lên vai tôi, ấn tôi xuống ghế sô pha, "Bảo bối, em ngồi đi, anh đi rửa rau. Đây là mấy loại trái cây anh mua cho em, ăn đi nhé."
 
Trên bàn có một đĩa hoa quả, gồm dưa hấu đã cắt sẵn, đào, cherry… tổng cộng năm loại trái cây.
 
Tôi nhíu mày, "Sao anh mua nhiều vậy? Em ăn không hết đâu, đừng vì em mà tiêu xài hoang phí."
 
Phó Tuấn đã vào bếp nhưng bất chợt quay lại, cúi người hôn nhẹ lên môi tôi.
 
Ặc…
 
Tim tôi đập nhanh hơn, ngọt ngào như vừa ăn kẹo. "Anh… sao tự nhiên lại hôn em?"
 
"Tiêu tiền cho em sao gọi là lãng phí được?" Phó Tuấn xoa đầu tôi, "Ăn đi nhé."
 
Anh ấy đi đến cửa bếp, đột nhiên dừng lại, "À, anh còn mua xoài nữa, để trong tủ lạnh. Ăn cơm xong anh sẽ gọt cho em."
 
"Vâng."
 
Tôi cầm lấy quả đào yêu thích nhất, cắn một miếng, vị rất ngon, y hệt loại đào 500 tệ một quả mà tôi thường ăn.
 
"Tuấn Tuấn, đào này ngon quá! Bao nhiêu tiền vậy?" Tôi hướng về phía bếp hỏi.
 
Phó Tuấn bước ra, "Không... không tốn bao nhiêu tiền đâu, anh..."
 
Anh ấy có chút ngượng ngùng, "Thực ra anh mua ở quầy trái cây ven đường, chỉ còn lại mấy quả này thôi. Anh may mắn mua được với giá một tệ một cân."
 
Tôi gật đầu khen ngợi, "Đào một tệ một cân mà ngon thế này sao!"
 
"Em thích thì ăn nhiều một chút... nhưng cũng đừng ăn nhiều quá, lát nữa còn ăn cơm." Phó Tuấn cười với tôi rồi lại quay vào bếp.
 
Tôi ăn một miếng đào, nghĩ rằng cũng không thể cứ ngồi không mãi.
 
Anh ấy nói muốn cắt xoài, vậy để tôi cắt giúp anh ấy vậy.
 
Tủ lạnh ở ngay phòng khách, sát với cửa bếp.
 
Tôi mở tủ lạnh, lấy ra một quả xoài.
 
Trên đó dán một cái mã QR.
 
Nhà tôi thường ăn những loại trái cây có dán mã QR như vậy, chỉ cần quét là có thể biết được nơi sản xuất, sản lượng hàng năm, thông tin rõ ràng chi tiết.
 
Ban đầu, tôi còn tưởng tất cả trái cây đều có mã QR như thế. Mãi đến khi bỏ nhà đi, tự mình tiết kiệm tiền đi mua trái cây rẻ trong cửa hàng, tôi mới phát hiện ra không phải loại nào cũng có.
 
Tôi nhìn sang Phó Tuấn.
 
Anh ấy cũng nhìn tôi, thấy tôi cầm quả xoài liền lập tức đi tới, "Bảo bối, em muốn ăn à? Anh cắt ngay cho em nhé."
 
Nói xong liền định lấy quả xoài trong tay tôi.
 
Tôi không đưa, "Để em quét thử mã QR xem có phải..."
 
"QR này là..." Trong ánh mắt Phó Tuấn thoáng hiện vẻ hoảng loạn, "Là mã của cửa hàng trái cây, anh thanh toán xong rồi."
 
Anh ấy lấy xoài khỏi tay tôi, "Bảo bối, em ngồi xuống nghỉ đi, xem TV đi nhé." Anh ấy đẩy tôi tới ghế sô pha rồi bật TV.
 
Tôi cảm thấy có gì đó không ổn.
 
"Anh sao vậy?" Tôi hỏi, rồi tiếp tục nói: "Có chuyện gì phải không? Tuấn Tuấn, chúng ta là người yêu, có chuyện gì anh có thể nói với em mà."
 
Phó Tuấn đặt điện thoại xuống, xoa xoa dái tai, "Anh... chỉ là cảm thấy đây là lần đầu tiên em đến nhà anh, mấy thứ anh chuẩn bị không được tốt lắm."
 
"Đã rất tốt rồi." Tôi cười dịu dàng, "Anh đừng suy nghĩ nhiều quá, cũng đừng tự tạo áp lực cho mình."
 
Phó Tuấn nhìn tôi sâu thẳm, "Bảo bối, em thật tốt."
 
Tôi chợt thấy lòng mình chua xót.
 
Anh ấy chắc chắn đang tự trách vì không thể cho tôi điều tốt nhất. Nhưng tôi còn chưa nói thật với anh ấy. Tôi thật đáng ch ết!
 
"Tuấn Tuấn, em..." Tôi do dự một lúc, cuối cùng vẫn nuốt lại lời định nói. Đợi thêm chút nữa.
 
Những ngày sau đó trôi qua trong cảm giác hồi hộp.
 
Ba mẹ tôi vẫn thường xuyên đến tìm tôi, mang đồ ăn sáng cho tôi. Tôi lo sợ Phó Tuấn sẽ gặp họ. 
 
Thời hạn một tháng mà ba mẹ cho tôi cũng chỉ còn lại ba ngày.
 
Ba tôi bắt đầu sốt ruột, gọi điện cho tôi: "Bảo bối, bên ngoài khổ cực thế vẫn chưa đủ sao? Còn ba ngày nữa, ba sẽ đến đón con về nhà."
 
"Ba, cho con thêm vài ngày nữa đi, con xin ba đấy."
 
Phó Tuấn đối xử với tôi ngày càng tốt, khiến tôi càng thêm cảm giác tội lỗi, không dám nói thật với anh ấy.
 
Nếu anh ấy biết tôi đã lừa dối anh ấy suốt thời gian qua, liệu có chia tay với tôi không?
 
Tôi không phải kiểu người mù quáng vì tình yêu, nhưng Phó Tuấn là mối tình đầu của tôi, tôi hy vọng chúng tôi sẽ có một kết cục đẹp.
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo