Chạy Trốn Khỏi Hôn Nhân - Chương 7

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Trước sự nài nỉ của tôi, ba tôi miễn cưỡng cho tôi thêm nửa tháng.
 
Ông còn nói với tôi: "Ngày 28 này, khách sạn Hoàng Cung có một buổi đấu giá, ba sẽ gửi danh mục đấu giá cho con, xem con có thích món nào không."
 
"Dạ vâng."
 
Tôi biết rõ ba đang cố gắng dụ tôi tiêu tiền để tôi nhanh chóng về nhà, nhưng tôi vẫn tỉnh táo mà mắc câu.
 
Lật xem danh mục đấu giá, quả nhiên có một món đồ tôi rất thích—một cặp vòng tay cổ, kiểu dáng đôi.
 
Chỉ còn mười mấy ngày nữa là đến kỷ niệm 100 ngày yêu nhau của tôi và Phó Tuấn. Tôi sẽ mua cặp vòng này tặng anh ấy!
11
Mấy ngày nay, tôi phát hiện Phó Tuấn cứ nói chuyện ấp a ấp úng.
 
Sau khi anh ấy lại một lần nữa muốn nói rồi lại thôi, tôi trực tiếp bảo: "Anh muốn nói gì thì nói thẳng ra đi."
 
Thực ra, anh ấy cứ như vậy càng khiến tôi lo lắng hơn, thậm chí suy nghĩ lung tung. Chẳng lẽ anh ấy thích người khác rồi sao?
 
Tôi thừa nhận rằng, tôi thực sự thích Phó Tuấn từ tận đáy lòng. Tôi luôn muốn dính lấy anh ấy, muốn gần gũi anh ấy... Nhưng nếu anh ấy thật sự thay lòng, tôi cũng sẽ không níu kéo.
 
"Cho dù anh thích người khác rồi thì..."
 
Chưa nói hết câu, Phó Tuấn đã giữ cằm tôi, mạnh mẽ hôn tôi một cái, sắc mặt anh ấy hơi trầm xuống: "Em đang nói bậy gì thế? Trong lòng anh chỉ có một mình em thôi!"
 
Wow, bá đạo quá đi! Giống hệt mấy tổng tài bá đạo trong phim vậy!
 
Tôi thích.
 
Tôi hơi xấu hổ gật đầu: "Vậy rốt cuộc anh muốn nói gì?"
 
Phó Tuấn do dự một lúc, rồi nói: "Anh chỉ cảm thấy em quá tốt, lỡ như anh phạm sai lầm gì đó, không xứng với em nữa, anh sợ em sẽ không tha thứ cho anh."
 
"Chỉ cần không phải sai lầm liên quan đến nguyên tắc, em sẽ không trách anh đâu."
 
Nghe tôi nói vậy, sắc mặt Phó Tuấn vẫn không thấy nhẹ nhõm hơn.
 
Anh ấy nhìn tôi một lúc, trong mắt dường như ánh lên chút chột dạ: "Bảo bối, nếu như... nếu như anh..."
 
"Anh làm sao?" Tôi bắt đầu căng thẳng.
 
Phó Tuấn hít sâu một hơi, rồi đột nhiên bật cười: "Anh muốn nói là, nếu vào ngày kỷ niệm 100 ngày yêu nhau, anh có chút việc, không thể ở bên em trọn vẹn, em có giận không?"
 
"..."
 
Chỉ vậy thôi á?
 
"Em còn tưởng chuyện gì ghê gớm lắm, có cần suy nghĩ lâu thế không?"
 
"Anh biết ngay là bảo bối của anh tốt nhất mà!" Phó Tuấn ôm chầm lấy tôi, lại hôn tôi thêm một cái.
 
Đôi mắt đào hoa của anh ấy tràn đầy ý cười: "Nhưng anh chỉ bận vào buổi tối một chút thôi. Ban ngày và sau 10 giờ đêm, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau."
 
Ơ...
 
Ban ngày ở bên nhau thì được rồi, nhưng sau 10 giờ đêm... thì ở bên nhau kiểu gì đây?
 
Tôi cúi đầu, sợ Phó Tuấn nhìn thấy mặt tôi đỏ bừng, rồi gật nhẹ: "Được thôi."
 
Vừa hay, từ 7 giờ đến 10 giờ tôi cũng có việc.
 
Rất nhanh, ngày đấu giá đã đến.
 
Tôi trở về nhà một chuyến. Trong phòng thay đồ, mẹ tôi đã chuẩn bị sẵn rất nhiều quần áo mới cho tôi.
 
"Mẹ ơi, cái túi Chanel này mẹ mua khi nào thế?" Tôi cầm chiếc túi mới nhất của Chanel lên hỏi.
 
Mẹ tôi liếc nhìn rồi đáp: "Mẹ quên rồi. À, mới nhận thêm ba chiếc Hermès nữa, ở bên kia kìa." 
 
Bà tiện tay chỉ sang góc phòng.
 
"Vậy con lấy cái này nhé."
 
Dù sao cũng chỉ là đi một buổi đấu giá, không cần quá cầu kỳ.
 
Tôi thay bộ CELINE mà tôi yêu thích nhất, mang đôi giày đế đỏ, đeo túi Chanel mới rồi đến buổi đấu giá.
 
Những món đấu giá ban đầu chẳng có gì hấp dẫn, chán đến mức tôi ngồi trong phòng VIP trên tầng hai suýt ngủ gật.
 
Mất hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng món đồ tôi mong chờ nhất cũng xuất hiện—một đôi vòng tay cổ.
 
Tôi lập tức tỉnh táo, ngồi thẳng lưng.
 
Giá khởi điểm là 300.000 tệ. Tôi ngay lập tức giơ bảng.
 
Người dẫn đấu giá: "350.000 tệ, lần thứ nhất!"
 
Ngay sau đó, người dẫn đấu giá lại hô: "400.000 tệ, lần thứ nhất!"
 
Hả? Có người tranh với tôi sao?
 
Cặp vòng tay này, tôi nhất định phải có được!
 
Tôi tiếp tục giơ bảng.
 
Người dẫn đấu giá: "450.000 tệ, lần thứ nhất!"
 
Người dẫn đấu giá: "500.000 tệ, lần thứ nhất!"
 
Rất nhanh, giá của đôi vòng tay đã bị đẩy lên 1 triệu tệ.
 
Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, quay sang quản gia đi cùng và bảo: "1,5 triệu tệ!"
 
Quản gia vừa dứt lời, ngay lập tức phòng đấu giá bên cạnh vang lên giọng một người đàn ông: "2 triệu tệ!"
 
Tôi lại nói với quản gia một con số khác.
 
Quản gia: "2,8 triệu tệ!"
 
Phòng bên cạnh: "3 triệu tệ!"
 
Rõ ràng là cố ý đối đầu với tôi mà!
 
Một đôi vòng tay khởi điểm ba trăm ngàn mà bị đẩy lên ba triệu. Tôi không thiếu tiền, nhưng hôm nay tôi nhất định phải xem thử ai dám tranh với tôi.
 
Tôi đứng dậy ra khỏi phòng bao, gõ cửa phòng bên cạnh.
 
Bên trong có người mở cửa: "Tiểu thư, xin hỏi cô..."
 
Tôi không thèm để ý đến người đó, trực tiếp đi thẳng đến chỗ người đàn ông đang ngồi trên sofa: "Vị tiên sinh này, đôi vòng tay đó hôm nay tôi nhất định phải có, anh..."
 
Người đàn ông ngồi trên sofa ung dung đặt bảng đấu giá xuống, lười biếng quay đầu lại. Nhưng vẻ nhàn nhã ấy ngay lập tức bị thay thế bởi sự bàng hoàng khi anh nhìn thấy tôi, như thể sét đánh giữa trời quang.
 
Anh trợn to mắt, bật dậy.
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo