Tôi có cảm giác như đang nhìn vào gương, vì biểu cảm và phản ứng của tôi lúc này chắc cũng giống hệt anh ấy.
"Phó Tuấn?"
"Bảo bối?"
Giọng của tôi và Phó Tuấn gần như vang lên cùng lúc.
Vài giây không khí như đông cứng lại...
Tôi nhìn bộ vest cao cấp mà Phó Tuấn đang mặc, lửa giận trong lòng bùng lên: "Phó Tuấn, anh có thể giải thích cho tôi không? Công việc bốc vác ở công trường, kiêm bảo vệ, kiếm được nhiều tiền vậy sao?"
Phó Tuấn cười lạnh một tiếng: "Hạ Du Nhiên, em làm thêm ở tiệm trà sữa cũng kiếm được không ít nhỉ?"
Vài giây nữa lại trôi qua.
Phó Tuấn theo thói quen chạm vào dái tai mình, ho nhẹ rồi nói: "Bảo bối, anh có thể giải thích."
Tôi cũng lập tức thấy chột dạ: "Nếu anh có thể giải thích... thì... thì em cũng có thể giải thích."
"Em muốn đôi vòng tay đó?" Anh ấy chỉ xuống sàn đấu giá bên dưới. "Anh định mua nó làm quà kỷ niệm 100 ngày của chúng ta."
"Vậy thì chúng ta quả nhiên tâm linh tương thông rồi."
Bên dưới, người dẫn đấu giá đã hô đến: "Ba triệu, ba lần, thành giao!"
Đôi vòng tay rơi vào tay Phó Tuấn. Nói đúng hơn, cũng coi như rơi vào tay tôi.
Trở về căn hộ thuê, tôi và Phó Tuấn đã nói rõ mọi chuyện.
"Em chỉ muốn chứng minh bản thân mình, không muốn sống dựa dẫm vào người khác."
Phó Tuấn ho nhẹ một tiếng: "Anh cũng nghe em nói rằng người giàu đều không phải người tốt, nên anh vẫn luôn không dám nói thật với em."
Sau khi vở kịch này kết thúc, tôi và Phó Tuấn nhìn nhau rồi bật cười.
Bỗng nhiên, Phó Tuấn nắm lấy vai tôi, ánh mắt nghiêm túc.
"Nhưng tình cảm anh dành cho em là thật. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã thích em rồi."
"Ba tháng bên nhau, anh nhận ra, em chính là nữ thần của anh!"
Câu này có hơi khoa trương đấy nhé.
Nhưng mà... tôi cũng xứng đáng với hai chữ "nữ thần" này mà.
"Em cũng không nói dối anh đâu... Em... Em cũng thực sự thích anh."
Phó Tuấn chậm rãi nghiêng người tới gần.
Tôi từ từ nhắm mắt lại.
Sau nụ hôn, tôi mềm nhũn tựa vào lòng anh ấy, giọng lí nhí:
"Anh biết không? Bố mẹ em còn sắp xếp một cuộc hôn nhân cho em nữa. Đây cũng là lý do chính khiến em bỏ nhà đi. Em không muốn kết hôn sớm như vậy, càng không muốn lấy một người mà em chưa từng gặp mặt, cũng không hề thích."
"Anh cũng vậy. Bố mẹ anh cũng ép anh kết hôn. Anh thật sự không muốn đi xem mắt, nên hôm đó đã trốn khỏi nhà vào lúc trời tối."
Phó Tuấn bật cười: "Nhưng sau đó anh vẫn bị bố mẹ bắt về, còn bị đánh một trận ra trò."
Tôi vội vàng ngẩng đầu lên: "Không đánh vào mặt đấy chứ?"
Phó Tuấn: "..."
"Không, không đánh vào mặt. Em nhìn cũng không nhận ra mà."
Nghe vậy, tôi yên tâm, lại chui vào lòng anh ấy.
"..."
Phó Tuấn ôm chặt tôi: "Bảo bối anh nghĩ chúng ta nên giải quyết chuyện này, sau đó để bố mẹ hai bên gặp nhau, xác định mối quan hệ của chúng ta, em thấy sao?"
Tôi gật đầu trong lòng anh: "Ừm."
Tôi nói với ba mẹ rằng tôi đang yêu, sau đó chứng kiến hai người họ bày ra vẻ mặt như thể vừa phá sản vậy.
Ba tôi đau khổ tột cùng: "Con gái bảo bối của ba, ba nuôi con lớn thế này, giờ người đàn ông con yêu nhất lại không phải ba nữa rồi, hu hu hu…"
Mẹ tôi thẳng tay vỗ một cái vào sau gáy ba tôi: "Nói chuyện đàng hoàng!"
Ba tôi lập tức nghiêm túc lại: "Dẫn ba và mẹ con đi gặp cậu ta!"
Buổi tối, Phó Tuấn gọi điện cho tôi: "Anh đã thuyết phục ba mẹ anh rồi, ngày mai có thể gặp được không?"
"Có thể."