Ba tôi nhận được một cuộc gọi, giọng ông rất kích động: "Cái gì?"
Nhưng ngay sau đó lại chột dạ, cười hì hì nói: "Bọn trẻ đều lớn rồi, có một số chuyện phụ huynh chúng ta cũng không tiện can thiệp, nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến tình cảm hai nhà đâu."
"Haha, đúng đúng."
Cúp điện thoại, ba tôi thở phào nhẹ nhõm: "Hú vía hú vía."
Tôi không hỏi nhiều, lên lầu ôm điện thoại tán gẫu ngọt ngào với Phó Tuấn.
Bảy rưỡi tối hôm sau, tôi cùng ba mẹ đến nhà hàng đã hẹn trước với gia đình Phó Tuấn.
Trước cửa phòng tiệc sang trọng "Mẫu Đơn", ba mẹ tôi nhìn thấy đôi vợ chồng đối diện, sững sờ trong chốc lát rồi lập tức tiến tới.
Ba tôi bắt tay với người đàn ông đối diện, cười ha hả: "Trùng hợp thật, hai anh chị cũng đến đây ăn à! Haha!"
"Thật ngại quá, con gái tôi… anh xem…"
"Anh nói vậy làm tôi cũng mất mặt quá." Người đàn ông kia cười ngại ngùng.
"Chuyện đó để sau đi, tôi có hẹn ăn ở phòng Mẫu Đơn."
Người đàn ông kia thoáng dừng lại: "Tôi cũng hẹn ăn ở phòng Mẫu Đơn..."
Tôi đờ người đứng tại chỗ, sững sờ nhìn Phó Tuấn bên cạnh ông ấy.
Anh ấy cũng sững sờ nhìn tôi, sau đó kéo tôi sang một bên, hạ giọng hỏi: "Em đã nói với cô chú về gia đình anh chưa?"
Tôi chớp mắt: "Anh có nói với em đâu?"
Phó Tuấn: "Anh hơi kích động quá nên quên mất, em cũng chưa nói chi tiết về gia đình mình."
Tôi dò hỏi: "Anh… anh có biết đối tượng xem mắt của mình họ gì không?"
Phó Tuấn: "Họ Hạ."
"..." Tôi há hốc miệng: "Nhà mà ba mẹ em định gả em vào… họ Phó."
Phó Tuấn: "..."
Vậy là sau một vòng quanh co, ngay từ đầu đã là tôi và Phó Tuấn sao?!
Hai năm sau.
Cửa hàng trà sữa "Một Chút Chút" chi nhánh thứ ba do tôi và Phó Tuấn đầu tư đã khai trương.
Mãi về sau tôi mới biết, cốc trà xoài mà anh ấy tặng tôi hôm đó được làm từ loại xoài nhập khẩu giá ba trăm tám mươi tệ một quả nhà anh ấy.
Để chân thực hơn, anh ấy còn đặt một xưởng gia công làm bao bì nhái y hệt.
Lần tôi đến khu chung cư tìm anh ấy, anh ấy thực chất là chủ căn hộ ở đó.
Biết tôi đến, anh ấy cuống cuồng mượn đồng phục từ ban quản lý. Nhưng do bảo vệ không ai cao bằng anh, nên bộ đồ ấy mặc trên người anh căng chật.
Sợ bảo vệ lộ tẩy, anh ấy còn nhờ đội trưởng bảo vệ dùng bộ đàm trao đổi với họ.
Chưa kể, tiệm trà sữa nơi tôi làm thêm, thực ra là anh ấy mua lại, còn thuê thêm bốn nhân viên khác, chỉ để tôi đỡ vất vả.
Nghĩ lại tuy buồn cười nhưng cũng ngọt ngào vô cùng.
Trước cửa hàng trà sữa "Một Chút Chút", Phó Tuấn nắm lấy tay tôi: "Bà xã, đây là kết tinh tình yêu thứ ba của chúng ta."
Tôi vừa định mở miệng nói thì bỗng nhiên nôn khan một tiếng.
Đúng vậy, tôi có thai rồi.
Kết tinh tình yêu thứ tư của tôi và Phó Tuấn chào đời sau tám tháng.
Là một bé gái.
Phó Tuấn nói, tên gọi thân mật của con bé sẽ là "Chút Chút".
Tôi thấy không may mắn lắm.
Phó Tuấn gật đầu: "Ừ, đúng là không may mắn thật, vậy gọi là… ——?"
Tôi chớp mắt: "Có ý nghĩa gì sao?"
Phó Tuấn nhìn sâu vào mắt tôi: "Em là duy nhất của anh."
Hết!