Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Trình Tử Khiêm "nghỉ hè" ở nhờ nhà tôi, tiện thể dạy kèm cho tôi luôn. Cậu ấy sống kiểu qua loa đại khái.
Đúng là đồ bỏ đi, ngoài học ra thì chẳng biết làm gì.
Ngay giờ phút này, cậu ấy vẫn lì lợm không chịu rời khỏi giường của tôi.
"Tri Tri, có phải mì trưa nay cậu nấu cho tôi bị hết hạn rồi không?"
"Tôi thấy không khỏe."
Tôi đang bận giải bài cuối cùng, chẳng hơi sức đâu mà quan tâm cậu ấy.
“Có phải lần đầu cậu ăn đồ hết hạn đâu. Yên tâm đi, không c.h.ế.t được."
Yên tĩnh chưa được hai phút, cậu ấy lại rên rỉ:
"Tri Tri, tôi thấy khó chịu."
Tôi bực mình đứng dậy, túm lấy cổ áo cậu ấy.
"Tốt nhất là cậu thật sự cảm thấy khó chịu."
Đưa tay lên trán cậu ấy sờ thử, đúng là hơi nóng thật.
Mẹ tôi bảo, dạo này số người nhập viện vì cảm, sốt tăng đột biến.
Chắc là Trình Tử Khiêm dính rồi.
Tôi đi tìm nhiệt kế, rồi dùng cồn khử trùng.
"Kẹp chặt vào, đừng động đậy."
Cậu ấy ngoan ngoãn giơ tay lên.
Lúc nhét nhiệt kế vào, cậu ấy run lên.
"Lạnh quá..."
Lúc Trình Tử Khiêm ốm, giọng vừa nhẹ vừa khàn, nghe mà tôi nổi hết cả da gà.
Năm phút sau...
"Trình Tử Khiêm, cậu sốt đến ba mươi chín độ rồi."
Cậu ấy chớp chớp mắt, giọng đã khàn đặc:
"Có phải mì tôm biến chất rồi không?"
Tôi lười để ý đến cậu ấy, lục lọi trong tủ thuốc, tìm thuốc hạ sốt và vitamin C.
"Dậy uống thuốc đi."
Cậu ấy nhắm tịt mắt giả c.h.ế.t nhưng hàng mi dài lại khẽ run rẩy.
Cái người này, từ bé đến lớn thà bị tiêm chứ nhất định không chịu uống thuốc.
Tôi đành nhẫn nại dỗ dành:
"Trình Tử Khiêm, ngoan, uống thuốc đi, không đắng đâu."
Cậu ấy mở mắt, nhìn chằm chằm tôi không chớp.
Trên mặt viết rõ hai chữ: Không tin.
Tôi hết kiên nhẫn rồi, tôi giơ nắm đ.ấ.m lên.
"Uống nhanh lên, đừng ép tôi động tay."
Trình Tử Khiêm dựa người vào thành giường, nhìn chằm chằm tay tôi, cứ như sắp ra trận, nhắm mắt nuốt thuốc.
Vì sốt cao, khi môi cậu ấy chạm vào lòng bàn tay tôi. Tôi giật mình như bị bỏng, muốn rụt tay lại nhưng cậu ấy nắm chặt cổ tay tôi.
Ngay sau đó, Trình Tử Khiêm ôm cổ đầy đau đớn, mặt đỏ bừng.
"Tri Tri, cậu cho tôi uống cái gì thế này?
"Vị kỳ lạ quá."
Tôi kinh ngạc không nói nên lời.
Viên vitamin C nhai to như vậy mà cậu ấy nuốt chửng luôn!
Tôi vừa tức vừa buồn cười, trả lời qua loa:
"Thuốc kích dục."
Trình Tử Khiêm uống thuốc xong thì ngủ thiếp đi.
Sau khi tôi làm xong bài tập, đo lại thân nhiệt cho cậu ấy.
38 độ 9, vẫn không hạ.
May mà mẹ tôi là y tá trưởng nên tôi cũng biết chút kiến thức chăm sóc bệnh nhân.
Tôi cởi áo cho cậu ấy, dùng nước ấm lau người.
Da Trình Tử Khiêm rất trắng, trắng bệch vì lâu ngày không tiếp xúc với ánh nắng.
Trên khung xương thon dài là những thớ thịt săn chắc.
Chiếc khăn nhẹ nhàng lướt qua, để lại một vệt ửng hồng trên xương quai xanh gầy guộc.
Trình Tử Khiêm khẽ rên một tiếng, giọng khàn khàn trầm thấp gọi tên tôi:
"Tri Tri."
Thật sự là... có chút không đứng đắn.
Má tôi nóng bừng, tay tôi mạnh hơn, lau mặt cho cậu ấy một cách thô lỗ.
Cũng may.
Cũng may, tôi không còn thích cậu ấy nữa rồi.
Tôi và cậu ấy quen nhau từ năm ba tuổi, cậu ấy là do bà nội Trình nhận nuôi.
Tôi là do mẹ tôi nhận nuôi.
Cả tuổi thơ, chúng tôi cùng nhau lớn lên.
Thời trung học, ngày nào cậu ấy cũng đến trước cửa lớp tôi đợi tan học.
Còn bị bạn học đồn thổi rằng hot boy Trình Tử Khiêm của lớp chọn đang theo đuổi Hứa Tri.
Tuổi mới lớn, tôi suýt nữa cũng tưởng mình thích cậu ấy rồi.
Sau vài lần thăm dò, phát hiện trong đầu cậu ấy chỉ có học tập.
Quyết đoán dẹp bỏ cái ý nghĩ nhỏ bé kia.
Hai giờ sáng, nhiệt độ của Trình Tử Khiêm cuối cùng cũng hạ.
Tôi buồn ngủ không chịu nổi. Tôi gọi cậu ấy dậy uống nước, rồi bảo cậu ấy đi về phòng của mình ngủ.
Cậu ấy vừa đi, tôi ngả lưng xuống là ngủ ngay.
Trong mơ màng, tôi cảm thấy bên tai có hơi thở nóng rực.
Trong nháy mắt da gà nổi hết cả lên, vung tay tát một cái.
Chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết.
Trình Tử Khiêm ôm đầu, ngã xuống bên cạnh tôi.
"Đau quá!"
Tôi hoảng hồn vỗ vỗ ngực.
"Trình Tử Khiêm cậu muốn c.h.ế.t à?"
Cậu ấy làm tôi giật mình, còn tỏ vẻ ấm ức.
Hai tay tự giác ôm lấy eo tôi, cả người dán sát vào.
"Tri Tri, tôi khó chịu quá."
"Có phải dược hiệu phát tác rồi không?"