Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Tôi chưa kịp phản ứng.
Đẩy cái đầu đang cọ loạn trên vai tôi ra.
"Dược hiệu gì phát tác?"
"Thứ cậu cho tôi ăn... thuốc k.í.c.h d.ụ.c đó."
"Tôi vừa nóng vừa lạnh, toàn thân khó chịu."
Tôi đạp cho Trình Tử Khiêm một phát xuống đất, đỏ mặt mắng:
"Đầu óc cậu bị hỏng rồi hả? Tôi lấy đâu ra thuốc kích dục? Nói gì cậu cũng tin!"
Trình Tử Khiêm ngồi bệt dưới đất, ánh mắt ngẩn ngơ.
Mặt đỏ bừng, môi trắng bệch, ý thức mơ hồ, cứ luôn miệng gọi tên tôi.
Tôi chưa từng thấy Trình Tử Khiêm bệnh nặng đến vậy.
Nhớ đến mấy tin trên mạng về người ta sốt cao hôn mê, không cứu được, tôi bắt đầu hoảng.
"Cậu mau nằm xuống đi, tôi gọi cho mẹ!"
Cậu ấy "ừ" một tiếng. Tay chân lóng ngóng bò dậy, rồi ngã vật ra gối của tôi.
Gọi bốn năm cuộc điện thoại, mẹ tôi đều không nghe máy.
Do dự một phút, tôi gọi cấp cứu 115.
Lên xe cứu thương, Trình Tử Khiêm nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.
"Tri Tri, tôi có c.h.ế.t không?"
"Không đâu."
"Tri Tri, cậu sẽ luôn ở bên tôi chứ?"
"Sẽ, sẽ, sẽ."
"Tri Tri, tôi còn rất nhiều điều chưa nói với cậu…”
"Cậu im miệng đi!"
Trên giường bệnh, sắc mặt Trình Tử Khiêm trắng bệch, mày nhíu chặt, dường như ngủ không yên.
Mẹ tôi đến phòng bệnh xem, rồi bảo tôi chăm sóc Trình Tử Khiêm cẩn thận.
Thức trắng một đêm, mắt tôi đỏ hoe.
Nhìn Trình Tử Khiêm truyền nước xong, rút kim.
Tôi nằm bò bên giường cậu ấy chợp mắt một lát.
Trong lúc mơ mơ màng màng tôi cảm thấy có người đắp chăn cho mình.
Tôi cứ tưởng là mẹ, đến mí mắt cũng lười mở.
Nhưng giây tiếp theo, đầu ngón tay ấm áp lướt qua má tôi, rồi lại nhanh chóng rời đi.
Hôm sau, tôi bị Trình Tử Khiêm đánh thức.
Cái tên phiền phức này vừa mở mắt đã hành hạ tôi.
Cậu ấy tội nghiệp nhìn tôi:
"Tri Tri, tôi khát."
Tôi cầm cốc giữ nhiệt trên bàn đưa cho cậu ấy.
Nhưng cậu ấy không nhận.
"Tay tôi còn kim truyền dịch, đau lắm."
Hết cách, tôi đành đưa cốc mớm cho cậu ấy.
"Tri Tri, tôi muốn ăn táo."
Tôi thầm niệm trong lòng cậu ấy là bệnh nhân, mình không thể động thủ.
Chọn quả đỏ nhất, gọt vỏ cẩn thận cho cậu ấy.
Cậu ấy rất tự giác há miệng ra:
"Tri Tri đút tôi."
Tôi bực mình nhét cả quả táo vào miệng cậu ấy.
"Trình Tử Khiêm, cậu đừng có được voi đòi tiên! Chỉ là cảm cúm thôi, hết sốt rồi, đừng có giả vờ nữa.”
"Hôm nay tôi có hẹn rồi, có việc quan trọng. Cậu ngoan ngoãn ngủ ở đây cho tôi, tối nay sẽ quay lại."
Cậu ấy vội vàng bỏ quả táo ra.
"Cậu muốn đi đâu? Đi đâu thế? Tôi cũng muốn đi!"
Tôi liếc nhìn cậu ấy từ trên xuống dưới.
"Tôi đi hẹn hò, cậu cũng muốn đi theo à?"
Ánh mắt Trình Tử Khiêm khẽ run.
"Cậu đi hẹn hò? Với ai? Trai hay gái?"
Chị khóa trên giới thiệu cho tôi một anh khóa trên ở khoa Vật lý.
Chúng tôi trò chuyện một lúc, khá là hợp ý.
Anh ta nói hôm nay sẽ đến chỗ chúng tôi chơi, hẹn gặp mặt tôi.
Trường hợp này, đương nhiên tôi không thể dẫn Trình Tử Khiêm theo được.
"Vớ vẩn, đương nhiên là con trai rồi. Cái khúc gỗ nhà cậu cứ ngoan ngoãn nằm đấy đi, chị đây tối về."
Ở bệnh viện tạm bợ một đêm, tôi định về nhà tắm rửa rồi đi gặp mặt.
Ai ngờ vừa đứng dậy, đã bị cậu ấy kéo vạt áo.
"Tri Tri, tôi khó chịu quá, không thở được. Có thể gọi dì đến xem giúp tôi được không?"
Tôi liếc nhìn thời gian, vẫn còn kịp.
Lại đi gọi mẹ tôi đến.
Đang định bụng than phiền với bà về cái tên Trình Tử Khiêm lắm chuyện này.
Không ngờ cậu ấy lại được đà lấn tới.
Vừa thấy mẹ tôi, liền tỉnh táo hẳn.
"Dì ơi, Tri Tri bảo là cô ấy muốn đi hẹn hò với một người con trai lạ mặt."
Tôi trừng mắt, hận không thể tát cho cậu ấy hai phát.
Mẹ tôi quay phắt lại, ánh mắt sắc như dao.
"Hứa Tri Tri, gan con lớn nhỉ?"
Bàn tay không bị tiêm của Trình Tử Khiêm lại có thêm một dấu răng.
Là do tôi cắn.
Mẹ dặn tôi phải trông chừng cậu ấy từng li từng tí.
Cả ngày hôm nay tôi không đối xử tốt với Trình Tử Khiêm. Truyền xong chai dung dịch cuối cùng, tôi lại lấy thêm mấy hộp thuốc.
Trình Tử Khiêm ngoan ngoãn theo tôi về nhà.
"Tri Tri, khi nào cậu đi hẹn hò?"
Tôi không muốn để ý đến cậu ấy, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, giả vờ không nghe thấy.
"Cậu đi hẹn hò có thể dẫn theo tôi được không? Tôi đảm bảo sẽ không nói lung tung."
Cậu ấy hạ sốt rồi nhưng lại bắt đầu ho không ngừng.
Vừa nói được vài câu đã bắt đầu ho.
Tôi vừa nói không mang cậu ấy đi liền lập tức ho đến long trời lở đất, người cuộn lại thành một cục.
Cứ như chỉ cần tôi không đồng ý, cậu ấy có thể ho đến tắt thở bất cứ lúc nào.
Tài xế taxi lặng lẽ lấy khẩu trang đeo vào.
Khóe mắt tôi giật giật, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Hừ, Trình Tử Khiêm, cậu có ho c.h.ế.t đi chăng nữa, tôi cũng không mang cậu theo."
Cậu ấy ngửa người ra, nhịp hô hấp từ từ trở nên bình thường.
Nghiêng mặt sang nhìn tôi, đôi mắt cậu ửng đỏ, một giọt nước mắt trong suốt treo trên khóe mắt, chực chờ rơi xuống.
Một lúc sau, yết hầu cậu ấy khẽ động, nói:
"Ồ, thế thôi vậy."
Tôi đưa Trình Tử Khiêm về nhà.
Dặn dò cậu ấy uống thuốc đúng giờ.
Cậu ấy buồn bực đáp một tiếng, nằm ngửa ra sofa.
Lật người, cuộn tròn lại.
Trông bộ dạng này... thấy có vẻ hơi đáng thương.
Tôi đi đến cửa, rồi lại quay trở lại, lay lay vai cậu ấy.
"Này, Trình Tử Khiêm, tôi sẽ quay lại nhanh thôi, cậu muốn ăn gì, tôi mua cho cậu."
"Ừ."
"Hay là cậu gọi đồ ăn ngoài nhé?"
"Ừ."
Trình Tử Khiêm kéo mũ áo hoodie trùm lên đầu, chỉ lộ ra cái cằm có đường nét sắc sảo. Môi cậu mím chặt, như thể có ai chọc giận cậu ấy.
Khiến tôi lần đầu hẹn hò mà cứ đứng ngồi không yên.
Đến khi tôi về đến nhà, mọi thứ tối đen như mực.
Tôi bật đèn lên, thấy Trình Tử Khiêm vẫn giữ nguyên tư thế cũ.
Hộp thuốc trên bàn vẫn chưa hề động đến.
Tôi cau mày, tiến đến lay cậu ấy.
"Sao cậu không uống thuốc?"
Cậu ấy giơ tay che ánh sáng, lười biếng đáp.
"Sao giờ này cậu mới về?"
Tôi liếc nhìn đồng hồ.
Muộn lắm à? Bây giờ mới có tám giờ thôi mà.
"À, tôi ra ngoài ăn bữa tối."
Tôi mở hộp thuốc, rồi đi rót một cốc nước ấm.
Trình Tử Khiêm ngồi dậy, tựa vào ghế sofa, vẻ mặt lạnh lùng hỏi:
"Ăn gì?"
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu.
Sao cậu ấy lại bắt đầu quan tâm đến những chuyện vô vị này vậy?
"Chỉ ăn chút gì đó thôi. Cậu mau uống thuốc đi, nếu không tối lại lên cơn sốt là tôi mặc kệ đấy."
Trình Tử Khiêm ho khan hai tiếng, giọng khàn khàn hỏi:
"Cậu ra ngoài tận ba tiếng rưỡi. Không gọi cho tôi một cuộc điện thoại nào, cũng không hỏi tôi đã ăn cơm chưa?"
Tôi há miệng, bỗng cảm thấy cạn lời.
Đánh giá Trình Tử Khiêm một hồi.
Cậu ấy đang trách tôi không quan tâm cậu ấy sao?
Đúng là người bệnh, tâm trạng khó lường thật. Tôi đành phải thuận theo cậu ấy vậy.
"Được được được, vậy cậu ăn cơm chưa?"
"Chưa."
"Sao cậu không ăn?"
"Không có cậu."
"?"
Đây là cái lý do gì chứ?
Tôi vắng nhà suốt, chẳng lẽ cậu nhịn đói luôn chắc?
Thôi thì, nể tình cậu bệnh chưa khỏi, tôi nhịn.
"Vậy cậu muốn ăn gì? Tôi gọi đồ ăn mang đến cho."
Trình Tử Khiêm bỗng dưng hừ một tiếng.
"Người ta thì được đi ăn với cậu, còn tôi đây chỉ xứng ăn đồ hộp?"
Tôi cau mặt:
"Trình Tử Khiêm, cậu thôi đi nhá, mau uống thuốc vào."
Vừa thấy tôi nổi giận Trình Tử Khiêm lại quay mặt đi.
Hai viên thuốc kia cứ lăn qua lăn lại trong lòng bàn tay cậu ấy.
Nhưng nhất định không chịu bỏ vào miệng.
"Cậu bây giờ dữ với tôi quá, lại còn bắt tôi uống thuốc lúc bụng đói.”
"Cả năm tôi mới được nghỉ có mấy ngày để gặp cậu, chỉ muốn cậu cùng ăn bữa cơm tối thôi mà..."
Sau cơn sốt cao, giọng nói Trình Tử Khiêm khàn khàn, mang theo chút ấm ức khó nhận ra.
Nghe mà mềm lòng.
"Được được được, tôi đưa cậu đi ăn."
Chín giờ tối, Trình Tử Khiêm đang húp canh trong một nhà hàng tư nhân.
Tôi ngồi đối diện cậu ấy, ăn đồ ngọt.
Cậu ấy gắp cho tôi một miếng cá.
"Tri Tri, cậu cũng ăn đi."
"Tôi ăn rồi mà…. được, được, được, tôi ăn."
Sau khi thấy ánh mắt ai oán của cậu ấy, tôi đành cắn răng ăn thêm một chút.
Lúc này, chuông điện thoại tôi reo lên.
Là học trưởng hỏi tôi về đến nhà chưa.
Tôi cúi đầu nhắn tin, bảo với anh là tôi về nhà lâu rồi.
Đang định càu nhàu là có một tên bị bệnh dở hơi đòi em dẫn đi ăn, Trình Tử Khiêm lại gắp một đũa thức ăn, hờ hững nói:
"Ăn cơm không được nhìn điện thoại."
Tôi: "..."