Cho Trúc Mã Uống Nhầm Xuân Dược - Chap 3

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

May mà Trình Tử Khiêm không giở trò.

Về đến nhà ngoan ngoãn uống thuốc.

Cậu ấy nháy mắt với tôi.

Tôi: "?"

"Tri Tri, lần này tôi không khen cậu."

Tôi: "Trình Tử Khiêm, cậu bắt đầu được voi đòi tiên rồi đấy."

Cậu ấy chậm rãi buông tay đang nắm vạt áo tôi ra, đuôi mắt cũng rũ xuống.

Buồn bã nói: "Vậy thôi, tôi đi tắm trước đây."

Hôm nay Trình Tử Khiêm khiến tôi ở đâu cũng thấy không được tự nhiên.

Cậu ấy vừa đi, tôi đã nằm ườn trên sofa chơi game.

Giữa chừng, anh chàng khóa trên chia sẻ một đoạn video nhảm nhí. Tôi xem mà cười một cách ngây ngô.

Bỗng dưng đằng sau truyền đến một giọng nói lạnh lẽo:

"Ở bên anh ta cậu thấy vui vẻ đến vậy sao?"

Tôi giật mình, quay đầu lại thấy Trình Tử Khiêm, càng giật mình hơn.

Cậu ấy tắm xong đi ra mà không mặc đồ ngủ. Thay vào đó là một chiếc áo sơ mi trắng.

Mở hai cúc cổ, xương quai xanh ẩn hiện. Tóc ướt xõa trên trán.

Trong khoảnh khắc, tôi như thấy lại dáng vẻ thiếu niên thời trung học khiến tai tôi nóng bừng.

Tôi vội vàng thu lại tầm mắt, đứng dậy rời đi.

"Cậu... cậu nói linh tinh gì đấy?"

"Được rồi, cậu tắm xong thì đến lượt tôi tắm."

Ai ngờ Trình Tử Khiêm nắm chặt lấy cổ tay tôi.

Đôi mắt ướt át nhìn tôi, u oán nói:

"Tôi thấy hết rồi, cậu ăn cơm cũng nhắn tin cho anh ta, chơi game cũng nhắn tin cho anh ta."

"Thích anh ta đến thế cơ à?"

Trình Tử Khiêm làm tôi á khẩu.

Học trưởng cũng khá hài hước. Nhưng nếu nói thích nhiều đến mức ấy thì cũng không hẳn.

Tôi há miệng, muốn giải thích.

Trình Tử Khiêm đột ngột đẩy tôi dựa vào lưng ghế sofa.

Cả người áp sát lại.

Trong khoảnh khắc, tim tôi đập nhanh hơn.

Tôi giả vờ trấn định trừng cậu ấy:

"Trình Tử Khiêm, cậu lại dùng sữa tắm của tôi!"

Cậu ấy làm ngơ trước lời tôi nói, rồi nắm lấy tay tôi, đặt lên n.g.ự.c cậu ấy.

"Tri Tri, là do tôi che giấu quá giỏi sao?”

"Hình như cậu không cảm thấy là tôi thích cậu."

Tôi như bị nhiệt độ từ lồng n.g.ự.c cậu làm bỏng, lập tức buông tay ra, lạnh mặt cảnh cáo:

"Trình Tử Khiêm, cậu bớt điên dùm tôi cái. Thích với không thích cái gì chứ, mau mặc quần áo vào đi.”

"Đừng nói là cậu cởi trần nửa người trên, dù cậu có khỏa thân, tôi cũng chẳng hứng thú đâu."

Ánh mắt Trình Tử Khiêm run rẩy, mặt tái đi mấy phần.

"Tri Tri, cậu ghét tôi đến vậy sao?"

Tôi đẩy cậu ấy ra, ngồi thẳng người.

"Ai thèm ghét cậu? Chỉ là tôi không có hứng thú với thân hình của cậu thôi."

Cậu ấy không thích đổ mồ hôi nên ghét vận động.

Tôi cũng không biết mấy múi cơ bụng mỏng dính kia có phải là do gầy mà sinh ra không nữa.

Tôi tùy tiện lướt mấy video sưu tầm trên Tiểu Hồng Thư(小某书) dí sát vào mặt cậu ấy.

"Thấy không? Người này, còn người này nữa, đều thuộc hàng 'nam thần cơ bắp' đó.”

"Bây giờ chỉ đẹp trai thôi là không đủ đâu."

Trình Tử Khiêm nhìn chằm chằm vào điện thoại của tôi, ánh mắt sâu thẳm như đuốc.

"Vậy, học trưởng kia có thân hình như vậy sao?"

Mặt tôi nóng bừng, mắng cậu ta bị bệnh thần kinh.

"Tôi còn chưa xem bao giờ, sao biết dáng người anh ta thế nào? Mau cút đi ngủ đi, đừng có làm phiền tôi."

Nhưng Trình Tử Khiêm lại giữ chặt cổ tay tôi.

"Vậy nếu tôi có dáng người như vậy, cậu có bỏ anh ta đi, ở bên tôi không?"

"Cậu bị bệnh à!"

Tôi đẩy mạnh cậu ta ra, vội vàng trở về phòng mà hoàn toàn không biết, Trình Tử Khiêm ngồi rất lâu trên sofa.

Cậu ấy bắt đầu tìm kiếm video tập thể hình.

Khi tắm, tôi bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Nhớ lại hồi trung học, tôi đã ngấm ngầm thổ lộ với cậu ấy.

Lúc đó, Trình Tử Khiêm chỉ ngây người, rồi đưa tay xoa đầu tôi. Bảo tôi lo học hành, đừng nghĩ những chuyện linh tinh.

Tôi buồn suốt cả buổi tối.

Cất nỗi chua xót ấy vào lòng, bắt đầu coi cậu như bạn bè.

Sau này lên đại học, chúng tôi học ở hai thành phố khác nhau, cậu ấy lại có chút không vui.

Hỏi sao tôi không đăng ký vào trường cùng thành phố với cậu ấy.

Tôi đã buông bỏ quá khứ, nhẹ nhàng nói:

"Không cần thiết phải ở bên nhau mãi, sớm muộn gì cũng chia xa thôi."

Trình Tử Khiêm mặt mày căng thẳng, không nói gì. Có vẻ như không hài lòng với câu trả lời của tôi.

Nhưng tối qua, đầu óc cậu ta như bị rút gân vậy. Không hiểu sao lại nói thích tôi, khiến lòng tôi rối bời.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Trình Tử Khiêm đã không thấy đâu.

Gọi điện thoại thì cậu ấy cũng không mang theo.

Tôi nghĩ bụng, cậu ấy vốn không thích ra ngoài, một mình thì có thể đi đâu được chứ?

Tôi gọi điện thoại hỏi mẹ.

Mẹ bảo Trình Tử Khiêm sáng sớm đã dậy chạy bộ rồi.

Tôi kinh ngạc: "Chạy bộ á? Trình Tử Khiêm đi chạy bộ?"

"Làm gì mà ồn ào thế, nó rèn luyện thân thể chẳng phải là chuyện tốt sao?"

Theo lý thì đúng là như vậy, nhưng Trình Tử Khiêm rất ghét vận động mà.

Hơn nữa, cậu ta vừa mới hạ sốt, ho vẫn chưa khỏi, có thể vận động mạnh được sao?

Không ngờ mẹ tôi lại nói:

"Con bớt lo đi, nó cùng lắm chạy 300m là về thôi."

Tôi: "..."

Mẹ nói cũng đúng. Tôi yên tâm nằm ườn trên sofa xem TV.

Chẳng mấy chốc, Trình Tử Khiêm đã về.

Cậu ta mặc áo hoodie đen, khuôn mặt trắng trẻo trở nên ửng hồng vì vận động, trên người còn bốc hơi nóng.

Liếc nhìn tôi một cái, không chào hỏi gì, đi thẳng vào phòng tắm rửa.

Tôi há hốc mồm, báo tin cho mẹ.

“Trời ạ! Hình như cậu ấy không chỉ chạy 300m!”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo