Cho Trúc Mã Uống Nhầm Xuân Dược - Chap 4

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Tôi cứ tưởng, cậu ấy chỉ nhất thời phát điên, rồi sẽ nhanh chóng từ bỏ.

Nhưng những ngày nghỉ tiếp theo, ngày nào cậu ấy cũng luyện tập.

Để thưởng cho cậu ấy, mẹ tôi còn mua một chiếc vòng đeo tay thể thao.

Buổi tối, Trình Tử Khiêm ở trong phòng tôi, cùng tôi giải đề.

Đột nhiên cậu ấy gọi tôi.

"Tri Tri, tôi có cảm thấy cơ bụng của tôi to hơn một chút. Có muốn sờ thử không?"

Tay tôi run lên, đánh dấu sai đáp án. Tôi kinh ngạc, quay đầu nhìn cậu ta.

Vẻ mặt cậu vô tội, có vẻ muốn vén vạt áo lên.

"Thật đó..."

"Trình Tử Khiêm, đủ rồi đấy!"

Cậu ấy bị tôi quát cho một tiếng, thất vọng buông tay.

"Được rồi."

Nhưng yên tĩnh chưa được bao lâu, cậu ta lại tiếp tục.

"Đợi tôi quay lại trường, tôi sẽ đăng ký tập gym. Tập ngực, tập chân, kiên trì tập mỗi ngày, mỗi ngày đều gửi cho cậu xem."

Tôi ậm ừ cho qua chuyện.

"Tri Tri, nếu tôi làm được, có thể cho tôi một phần thưởng nhỏ được không?"

Tôi thật sự không có tâm trí nào để giải đề nữa.

Đặt bút xuống, xoay người hỏi cậu ta.

"Được thôi, cậu muốn phần thưởng gì?"

Cậu ta cười với tôi.

"Bỏ tên học trưởng kia đi, làm bạn gái tôi."

"Dựa vào cái gì?"

"Dựa vào việc chắc chắn anh ta không thích cậu bằng tôi."

Tim tôi lỡ một nhịp, mặt tôi từ từ nóng lên.

Dạo gần đây Trình Tử Khiêm cứ luôn miệng nói thích tôi.

Ánh mắt nhìn tôi cũng ngày càng nóng bỏng.

Tôi bị làm cho đầu óc quay cuồng, đồng ý với cậu ấy.

"Được thôi, vậy nếu như không làm được thì sao?"

Trình Tử Khiêm ngẩn người, khẽ nhếch môi.

"Nếu không làm được, cậu nói gì tôi cũng đồng ý."

"Cậu nhớ đấy."

Khi kỳ nghỉ sắp kết thúc, Trình Tử Khiêm mua vé xe về.

"Tri Tri, ngày mai cậu sẽ đi tiễn tôi chứ?"

Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ấy.

Trước đây mỗi lần cậu ấy nghỉ hè, nghỉ đông hay là trở về trường, đều không muốn tôi đi tiễn.

Nghỉ hè sợ tôi bị nắng.

Nghỉ đông sợ tôi lạnh.

Bây giờ càng ngày càng quá đáng rồi.

Tôi quả quyết từ chối: "Có phải là cậu không biết đường đâu, tôi không đi."

Trình Tử Khiêm bị từ chối cũng không tức giận, chỉ nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.

"Tôi biết cậu bận."

Mẹ tôi nghe xong, đặt đũa xuống hỏi tôi.

"Hứa Tri, con bận cái gì đấy? Chắc lại định ra ngoài gặp mấy thằng nào đấy lạ lạ ấy hả?”

"Mẹ nói cho con biết, bây giờ người xấu nhiều lắm, mày đừng có để bị lừa đấy."

Tôi biết bà ấy đang nói về chuyện lần trước tôi định đi gặp học trưởng.

Nhưng tôi đã không còn liên lạc với học trưởng từ lâu rồi.

Chắc anh ấy cũng nhận ra tôi không có ý gì với anh ấy.

Mối quan hệ bây giờ đã thành kiểu chỉ bấm like dạo trên vòng bạn bè chứ không bình luận gì rồi.

Nhưng Trình Tử Khiêm còn chưa biết. Tôi cũng không muốn giải thích với cậu ấy, cảm giác hơi kỳ quái.

Tôi nhất thời không nghĩ ra lý do.

Trình Tử Khiêm giúp tôi trả lời:

"Dì, Tri Tri đang chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, thật sự không có thời gian."

"Không sao, dì chỉ hỏi vậy thôi.”

"Lâu lắm rồi không về, giờ lại phải đi, có chút không nỡ."

Người vốn không thích làm nũng một khi làm nũng, uy lực thật khó lường.

Mẹ tôi nhìn Trình Tử Khiêm, trong lòng có chút khó chịu.

"Không sao, dì xin nghỉ đi tiễn con."

Trình Tử Khiêm lập tức đặt bát xuống.

"Không cần đâu dì, con tự về được rồi."

"Dì đã hứa với bà nội con, sẽ chăm sóc con thật tốt. Con đừng khách sáo với dì. Tiểu Khiêm, dì coi con như con trai, lúc nghỉ phép mà bận thì đừng về.”

"Vừa về đến nhà, giặt giũ nấu nướng đều đến tay con, Tri Tri sắp bị con làm hư rồi."

Tôi không phục: "Con cũng biết nấu ăn mà!"

Mẹ tôi qua loa gật đầu.

"Đúng đúng đúng, mì bò kho, mì dưa chua, đều là con làm. Còn làm Tiểu Khiêm ăn vào cứ tưởng mình bị trúng độc."

"Cái đó rõ ràng là do thể chất của cậu ấy quá kém, bị con lây cúm thôi!"

Trình Tử Khiêm đúng lúc chen vào:

"Dì, con có chăm chỉ rèn luyện mà."

Tôi trừng cậu ta:

"Cậu kiên trì được rồi hẵng nói!"

Trình Tử Khiêm nhìn tôi, ý cười đầy mặt.

"Dì, Tri Tri hứa với con, nếu con rèn luyện đến mức cậu ấy hài lòng, cậu ấy sẽ làm bạn gái con."

Tôi: "..."

Mẹ tôi: "..."

“Keng.”

Đũa của ai rơi xuống đất ấy nhỉ.

Trình Tử Khiêm c.h.ế.t tiệt!

Càng ngày càng được đà lấn tới!

Một câu của cậu, hại mẹ tôi đuổi theo hỏi có thật không.

Tôi mất kiên nhẫn đáp:

"Còn chưa có gì cả. Mẹ tin cậu ấy có thể tập gym, chi bằng tin con là Tần Thủy Hoàng."

"Không thể nói như vậy, Tiểu Khiêm là người có chủ kiến. Chuyện nó đã quyết tâm làm, thì không gì không thành."

Nói rồi, bà lại chọc chọc tôi.

"Mẹ nên gọi đây là gì nhỉ? CP mà mẹ ship cuối cùng cũng thành đôi!"

Bà cười tít cả mắt.

Mẹ tôi đã khen Trình Tử Khiêm từ nhỏ đã thông minh hiểu chuyện.

Bà không đem tôi so sánh với hắn.

Chỉ là thường xuyên nói với bà nội Trình:

"Nếu hai đứa trẻ này lớn lên mà vẫn thân thiết như vậy, chúng ta đỡ phải lo biết bao."

Bà nội Trình không con không cháu.

Hơn năm mươi tuổi mới nhận nuôi Trình Tử Khiêm, sức khỏe của bà không tốt.

Vì vậy, Trình Tử Khiêm từ nhỏ đã biết nấu cơm, làm việc nhà.

Mẹ tôi ly hôn xong thì cắt đứt liên lạc với gia đình rồi nhặt được tôi ở bệnh viện.

Tôi và Trình Tử Khiêm lớn lên cùng nhau từ nhỏ.

Xung quanh cậu ấy hầu như không có bạn bè, ngoại trừ tôi.

Nhưng cậu ấy có chí tiến thủ hơn tôi nhiều. Năm nào trường cũng có học bổng cho cậu ấy.

Nghỉ hè, nghỉ đông cậu ấy đểu bận kiếm tiền.

Cậu ấy muốn nhanh chóng cho bà nội Trình có cuộc sống tốt đẹp.

Nhưng bà nội Trình vẫn không đợi được.

Mùa đông năm nhất đại học của cậu ấy, bà nội Trình đang bán đồ ăn sáng thì bị xe đụng.

Khi đưa đến bệnh viện, bà đã không còn ý thức.

Lúc đó, tôi và Trình Tử Khiêm đều ở xa nhà, chỉ có mẹ tôi ở bên cạnh bà.

Trình Tử Khiêm nhận được tin liền tức tốc trở về nhưng vẫn không thể nhìn mặt bà lần cuối.

Tôi vẫn còn nhớ Trình Tử Khiêm của ngày hôm đó.

Đôi mắt đỏ hoe vì gió lạnh, nhưng không rơi một giọt nước mắt nào.

Bình tĩnh lo xong tang sự, tiễn vị khách viếng cuối cùng.

Mẹ tôi bảo cả đã một ngày cậu không ăn gì rồi, bảo tôi mang chút cơm nóng cho cậu.

Lúc tôi đến nhà cậu ấy, Trình Tử Khiêm đang quỳ thẳng trước di ảnh bà nội.

Bóng lưng gầy gò, như thể đông cứng lại.

Tớ khẽ bước tới gọi cậu ấy.

Lời còn chưa ra khỏi miệng đã nghẹn lại.

Trình Tử Khiêm mặt đầy nước mắt, vẫn cố gượng cười với tôi.

Cậu nói:

"Tri Tri, tôi không còn người thân nữa rồi. Tôi lại thành trẻ mồ côi rồi."

Trong lòng tôi khó chịu vô cùng.

Biết bây giờ nói lời chia buồn cũng vô ích.

Tôi đặt hộp cơm xuống, quỳ bên cạnh cậu ấy.

"Bà nội, Trình Tử Khiêm có con và mẹ con trông nom rồi. Bà yên tâm, sẽ không để cậu ấy bị đói rét đâu."

Trình Tử Khiêm quay đầu nhìn tôi, môi mấp máy, nước mắt lại rơi xuống.

Tớ cười nói với cậu ấy.

"Cậu mau ăn cơm đi, nếu đói quá, bà nội sẽ trách tôi không chăm sóc cậu chu đáo..."

Còn chưa nói hết câu Trình Tử Khiêm đã ôm chầm lấy tôi.

Mạnh đến mức như muốn ép tôi vào trong người.

Cậu ấy vùi đầu vào vai tôi, giọng khàn khàn nói:

"Tri Tri, cảm ơn cậu."

Thân hình thiếu niên dần mất đi vẻ non nớt, bắt đầu trở nên rắn rỏi, mạnh mẽ.

Tôi nhẹ nhàng ôm cậu, vỗ vỗ lưng.

"Trình Tử Khiêm, cậu không phải cô nhi, tôi sẽ luôn ở bên cậu."

Người kia khựng lại một giây, thân thể khẽ run, giọng nói cũng khàn đặc.

Rất lâu sau mới nói:

"Ừm, chúng ta vĩnh viễn không chia lìa."

Có lẽ, giữa chúng tôi, từ lâu đã không thể tách rời.

Nhưng tôi vẫn thấy lạ khi Trình Tử Khiêm nói thích tôi.

Tôi vùi mình trong chăn.

Trong lòng thừa nhận, tôi đang trách chính mình luôn mềm lòng.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo