Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Sau khi Trình Tử Khiêm đến trường, chúng tôi dần ít liên lạc hơn.
Chủ yếu là do tôi không có thời gian.
Ngược lại, Trình Tử Khiêm lại như chim công xòe đuôi. Ngày nào cũng gửi một tấm ảnh sau khi tập gym.
Áo phông trắng ướt đẫm mồ hôi, dính sát vào cơ bắp săn chắc, căng phồng.
Vì da trắng, các khớp lại ửng hồng nhạt, nhìn đúng là vừa mắt.
Nhưng tôi vẫn không chút lưu tình mà bình luận:
[Tạm được, còn phải luyện thêm.]
Cậu ấy đáp lại bằng một biểu tượng mèo con khóc.
Một tuần sau, cậu ấy lại hỏi tôi:
[Điểm danh 7 ngày, lời hứa với tiên nữ, có thể bỏ người kia đi không?]
Tôi vừa tức vừa buồn cười đáp lại:
[Đồ hẹp hòi.]
Cậu ấy không phản bác lại.
[Tri Tri, bây giờ em mới phát hiện ra à.]
Tôi bị chọc cười, không muốn giấu anh nữa.
[Em với học trưởng sớm đã không liên lạc rồi, vốn dĩ cũng không có gì mà.]
Anh kích động gửi mấy cái icon mèo con xoay vòng vòng.
[Tri Tri, vậy em có thể bắt đầu thích anh được chưa?]
[Để sau đi.]
Khi điểm danh đủ ba tháng, Trình Tử Khiêm đột nhiên đến trường tôi.
Ngồi tàu cao tốc từ thành phố của anh đến trường tôi cũng tốn hơn năm tiếng đồng hồ.
Mà Trình Tử Khiêm lại nói một cách nhẹ nhàng rằng anh nhớ tôi, nên tiện đường ghé qua thăm.
"Anh chắc chắn là tiện đường đấy à?"
Anh nghiêm túc nói:
"Còn muốn em kiểm tra kết quả luyện tập của anh nữa. Dù sao nhìn qua ảnh cũng có sự khác biệt. Anh muốn em tự tay nghiệm hàng."
Mặt tôi, lập tức đỏ bừng.
"Trình Tử Khiêm anh im miệng cho em! Bây giờ anh càng ngày càng mặt dày rồi đấy!"
Anh sờ sờ chóp mũi, cũng có chút ngại ngùng.
"Chủ yếu là anh nhớ em."
Vẫn như thường lệ, anh lại cùng tôi đi ăn uống, vui chơi.
Tôi muốn gì, anh ấy cũng đều nói “được”.
Sau khi trời tối, tôi đưa anh về khách sạn. Quẹt thẻ phòng, tôi chuẩn bị rời đi.
Trình Tử Khiêm đột nhiên nắm lấy tay tôi.
"Tri Tri, em còn chưa kiểm tra mà."
Vẻ mặt anh hiện rõ sự mong đợi được khen ngợi.
Sao tôi có thể từ chối đây?
Tôi rút tay về, khoanh tay đánh giá.
"Tự tin vậy cơ à, được thôi, anh cởi đi."
Trình Tử Khiêm lập tức cởi áo khoác.
Tóc dựng lên vài sợi, có chút xù. Ngực anh phập phồng, căng thẳng hỏi:
"Tri Tri, em sờ thử xem, có phải độ cứng em thích không?"
Anh kéo tay tôi, luồn vào trong áo phông.
Chạm vào làn da ấm nóng mịn màng, cùng những khối cơ bắp rõ ràng.
Mặt tôi bỗng nhiên nóng bừng, vội vàng rụt tay lại, tim đập thình thịch.
Nhưng tôi vẫn mạnh miệng.
"Tạm được thôi, miễn cưỡng chấp nhận."
Hai tay đưa ra sau lưng, xoa xoa đầu ngón tay. Thực sự không thể quên được cảm giác vừa rồi.
Trình Tử Khiêm vô tội nhìn tôi.
"Sao thế? Là cơ n.g.ự.c không đủ lớn sao?
"Anh biết ngay mà, dạo này anh đang tập chân, ít tập n.g.ự.c hơn..."
Ánh mắt tôi theo lời nói của anh, dần dần hạ xuống, ánh mắt đặt trên chân anh.
Chỗ đó...
Tôi vội vàng quay mặt đi, bịt miệng anh vẫn còn đang lẩm bẩm.
"Được rồi, đừng nói nữa."
Nửa khuôn mặt Trình Tử Khiêm lộ ra, hàng mi dài khẽ run, đôi mắt trong veo chớp chớp.
Lại một lần nữa lay động trái tim tôi.
Từ khi nào anh ấy trở nên quyến rũ như vậy?
Có phải vì tôi bịt miệng anh không?
Chắc chắn là vậy.
Tôi rụt tay về, giấu ra sau lưng.
Nhưng anh lại nắm lấy cổ tay tôi, ép lên cửa.
"Anh đang cố gắng trở thành người mà em thích. Có thể xin một phần thưởng không?"
"Muốn... muốn phần thưởng gì?"
Trình Tử Khiêm cúi người sát lại gần. Hơi thở nhẹ nhàng phả vào má tôi.
"Anh muốn... hôn em một cái."
Tôi ngẩn người, quên mất phải từ chối.
Giây tiếp theo, tôi bị anh nghiêng người hôn lấy.
Bốn cánh môi ấm nóng dán chặt vào nhau, cọ xát.
Hơi thở của anh hòa quyện cùng tôi, khiến đầu óc tôi choáng váng.
Anh khẽ lùi lại, trán tựa vào vai tôi, thở dốc hỏi:
"Tri Tri, em đã nói sẽ thưởng cho anh mà. Anh muốn hôn thêm một chút, được không?"
Mùi hương trên người anh tôi rất quen thuộc.
Nhưng Trình Tử Khiêm tối nay…thật quyến rũ.
Tôi nhắm mắt, ôm lấy cổ anh, cắn anh một cái.
Được anh ôm chặt vào lòng, như thể ngày bão tuyết, trốn vào căn nhà gỗ có lò sưởi.
Cảm giác an toàn này khiến sống mũi tôi cay xè, suýt chút nữa rơi lệ.
Vốn chỉ định dừng lại ở việc nếm thử, nhưng cả hai dần dần mất kiểm soát.
Khi tình cảm dâng trào, anh đột ngột đẩy tôi ra.
Anh che mũi, nhỏ giọng nói:
"Tri Tri... Chờ chút!"
Tôi còn chưa kịp hoàn hồn.
Đến khi thấy m.á.u tươi trào ra từ kẽ ngón tay anh, tôi cũng ngây người.
Ngay lập tức rút mấy tờ khăn giấy từ tủ đầu giường, ấn lên mũi anh.
"Anh làm sao vậy?"
Trình Tử Khiêm mặt đỏ bừng, ngượng ngùng nhìn tôi.
"Có lẽ, có lẽ là lâu quá không gặp em, anh có chút nhớ em..."
Tôi bực mình liếc xéo hắn một cái.
Nụ hôn đầu đó, bầu không khí tốt đẹp đó bị anh làm cho thành đẫm m.á.u thế này.
"Còn chưa làm gì mà anh đã chảy m.á.u mũi nhiều như vậy! Nếu mà cởi hết ra, em nghĩ anh…”
Lời tôi nói đột ngột dừng lại.
Giấy ăn trên tay nhanh chóng bị m.á.u tươi thấm đẫm.
Giọng Trình Tử Khiêm khàn khàn, gần như mang theo tiếng khóc.
"Tri Tri, đừng nói nữa, anh...anh chịu không nổi."
Tôi vẫn còn buồn bực một lúc. Thấy vành tai anh luôn đỏ ửng, tôi không nhịn được bật cười.
Người này thật sự quá ngây thơ rồi.