Chẳng phải ta đang giúp hắn ta trừ tâm ma sao?
Hệ thống thông báo: [Độ hảo cảm của Tiên Tôn với ký chủ giảm 5 điểm.]
Khốn kiếp! Ta không hiểu!
Cho con trai kẻ thù của hắn ta hầu hạ hắn ta, chẳng phải Tiên Tôn nên thấy hả hê lắm sao?
Lẽ ra phải cảm ơn ta chứ?
Tại sao lại trừ điểm hảo cảm của ta?
Lúc này, bé con vẫn luôn cười tươi, gương mặt dần mất đi nét vui vẻ.
Dường như hiểu ra ta định đem nó cho người khác.
Cái miệng nhỏ bĩu lại, nước mắt dâng lên trong mắt.
Nó loạng choạng chạy về phía ta, ôm chặt lấy chân ta.
Sau đó rúc đầu vào người ta, ấm ức nói: “Tỷ tỷ đừng bỏ ta… Ta không ăn nữa… Ta không ăn nữa đâu… Hu hu…”
Ôi, bảo bối nghĩ mình xin cơm ăn mà bị ta vứt bỏ sao?
Ta đáng ch thật mà hu hu!
Sao ta có thể vì nhiệm vụ mà nỡ lòng đem một bé con đáng yêu thế này đi tặng người khác chứ!
Mẹ— à không, tỷ xin lỗi bảo bảo nha!
Đúng lúc này, một sư huynh vội vã chạy vào.
“Không xong rồi! Ma Tôn mang người xông vào đây! Hắn nói con hắn đang ở Tiên phủ chúng ta, đang túm râu của trưởng lão đòi con kìa!”
Lời vừa dứt, một sư huynh khác cũng xông vào.
“Không xong rồi! Ma Tôn đốt luôn râu của trưởng lão rồi! Hắn nói hôm nay mà không thấy con thì sẽ san bằng cả Tiên phủ!”
Sau đó, Phi Hồng trưởng lão với bộ râu cháy xém cũng lao vào, loạng choạng suýt ngã, còn cung kính hành lễ với Tiên Tôn.
Ông ấy run rẩy quỳ rạp dưới đất.
“Tiên Tôn, xin ngài mau ra lệnh tra xét xem ai đã trộm con của Ma Tôn, lập tức trả lại ngay! Nếu không Phong Vân Tiên Phủ sắp tiêu đời rồi!!”
Ơ ơ.
10.
Phong Vân Tiên Phủ, đài hành hình.
Ta bị trói vào cột lôi hình.
Toàn bộ đệ tử vây quanh bên dưới để xem.
Sư huynh A nhìn ta với ánh mắt thương hại: “Ai da, chưa từng thấy ai ngu xuẩn thế này.”
Sư huynh B hả hê nói: “Ha ha, đúng vậy, chưa từng thấy ai ngu xuẩn thế này!”
Giờ này khắc này.
Ta cũng biết mình ngu rồi.
Chọc ai không chọc, lại dám chọc con trai Ma Tôn.
Nhưng nghĩ kỹ lại.
Chuyện này là do hệ thống xúi giục trước mà!
Ban đầu, ta còn đang lo lắng về cách chinh phục Tiên Tôn.
Hệ thống bỗng nhiên bảo: [Ký chủ, người biết không, Tiên Tôn có một tâm ma.]
Đến khi ta chuyển hướng sang việc trừ tâm ma cho hắn ta.
Nó lại chen vào: [Ký chủ, người biết không? Ma Tôn có một đứa con trai hai tuổi.]
Ta hỏi nó tại sao lại đột nhiên nói chuyện này.
[Không có gì, chỉ là ngẫu nhiên muốn phổ cập kiến thức cho người thôi.]
Sau đó, không biết từ lúc nào, ta đã đánh chủ ý lên con trai hắn.
Giờ nghĩ lại, thật khó để không nghi ngờ hệ thống cố tình đưa ta vào chỗ ch!
Dưới đài, Phi Hồng trưởng lão cúi mình trước Ma Tôn.
“Tôn Thượng, người này tự tiện làm loạn, khiến tiểu Ma Tôn bị kinh sợ, còn làm ô uế thanh danh của tiên môn.”
“Theo môn quy sẽ bị đánh bằng lôi hình bốn mươi chín lần, sau đó trục xuất khỏi tiên môn, vĩnh viễn cắt đứt huyết mạch tu đạo!”
Đúng là vô đạo đức đến không còn gì để nói.
Cái tiên môn này rõ ràng là muốn phủi sạch quan hệ với ta, sợ bị Ma Tôn giận lây.
Lúc này, mây đen trên trời cuồn cuộn kéo đến, sấm chớp đùng đùng.
Ta nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
[Hệ thống, cứu với!]
Hệ thống: [Ký chủ, biết đâu Ma Tôn là người dễ nói chuyện, người có thể thử nhận lỗi và cầu xin tha thứ.]
Ta đã bị nó lừa một vố, lập tức nổi giận.
[Hả? Ngươi nói cái quái gì đấy? Ma Tôn dễ nói chuyện?]
[Ngươi không thấy ánh mắt hắn muốn băm vằm ta ra sao?!]
Dưới đài, Ma Tôn đang nắm tay con trai, chân mày nhíu chặt, nhìn chằm chằm ta.
Trông y hệt như kiểu “Không thấy ngươi hóa thành tro thì ta quyết không bỏ qua”.