Tin hắn dễ nói chuyện thà tin ta là mẹ đứa nhỏ còn hơn!
Nhưng ta không biết rằng, vì câu đề xuất kia, hệ thống bị xác định là “chủ động can thiệp tiến trình của người xuyên không”, phải viết hơn mười vạn chữ báo cáo vi phạm ngay trong đêm đó.
Hệ thống: [Không gánh nổi.]
Hừ! Không gánh nổi thì vứt ta xuống mồ luôn cho rồi!
11.
Mới chịu hai đạo lôi hình, ý thức ta đã dần tan rã.
Một ngụm máu lớn phun ra khỏi miệng.
Nhìn chung, cũng chỉ có nhóc con là đau lòng vì ta.
Nhóc con khóc đến mức thở không nổi vẫn không quên níu áo cha nó, nức nở kêu: “Cứu tỷ tỷ!”
Nhưng nó không biết rằng, cha nó đang nghiến chặt răng, siết chặt nắm đấm.
Nhìn ta chịu phạt, trong lòng hắn chắc là hả hê lắm nhỉ.
Quả nhiên không hổ danh là Ma Tôn âm hiểm tàn bạo trong truyền thuyết.
Bên tai, hệ thống lảm nhảm như Đường Tăng niệm kinh, tốc độ đọc nhanh đến chóng mặt.
[Biết thời thế mới là tuấn kiệt.]
[Dũng sĩ thực thụ, lúc cần cúi đầu thì nên cúi đầu…]
Trên trời, tiếng sấm ù ù ngày càng rõ ràng.
Lần trừng phạt tiếp theo sắp giáng xuống.
Hệ thống vẫn còn điên cuồng lẩm bẩm.
[Có thể co có thể duỗi mới là anh hùng.]
[Tiến lùi có chừng, mới là người thông minh…]
[……]
Lúc tuyệt vọng, ta bị nó tẩy não thật rồi.
Thật sự định mở miệng xin tha.
Thậm chí còn chuẩn bị cả câu thoại: Ma Tôn đại nhân, ta biết sai rồi, ngài đại nhân đại lượng tha cho kẻ tiểu nhân này một lần!
Thế nhưng ngay khi ta đối diện với hắn, chẳng hiểu sao khóe mắt ta lại đỏ lên.
Và lời thốt ra khỏi miệng, lại chính là tên của hắn.
“Tư Dạ—!”
Ngay sau đó, tia chớp xé toang bầu trời, giáng xuống từ trên cao.
Tiếng sấm nổ vang bên tai.
Nhưng cơn đau đớn như dự đoán lại không hề ập đến.
Ta mở mắt.
Vạt áo choàng đen huyền tung bay trước mắt ta.
Ma Tôn thật sự đã thay ta đỡ lấy tia sét đó.
12.
Bên dưới xôn xao.
Nhưng không một ai dám tiến lên xem xét.
Ma Tôn trông có vẻ cực kỳ khó chịu, cực kỳ không tình nguyện, nhưng hành động lại rất dứt khoát.
Hắn vung nắm đấm, đập tan cột lôi hình đã khiến ta chịu khổ, chịu đau đớn.
Mây đen trên đỉnh đầu lập tức tan biến.
Hắn hung tợn bóp cằm ta: “Ngươi đã dùng mê thuật gì với ta?”
Trong giọng điệu phẫn nộ còn lẫn chút hoang mang.
Không biết còn tưởng ta đã làm gì hắn thật.
Ta nghe không hiểu, cũng không trả lời được.
Bản năng chọn cách giả chết, nhắm mắt lại, ngã thẳng xuống đất.
Nhưng hắn lại nhanh tay đỡ lấy eo ta.
Qua lớp áo, ta cảm nhận được ngón tay hắn hơi run, sau đó chầm chậm siết chặt.
Thật sự giống như đang lo ta ngã bị thương vậy.
Cuối cùng, hắn bế ta lên, muốn đưa ta đi.
Còn lạnh lùng nói với mọi người: “Người này bản tôn sẽ tự xử lý, ai có ý kiến thì lên nhận cái chết.”
Đương nhiên chẳng ai dám hó hé một chữ.
Mà phải nói là, vứt bỏ ta – cục khoai nóng bỏng tay này – Tiên môn cầu còn không được.
13.
Bị thương quá nặng.
Giữa đường giả ngất biến thành ngất thật.
Lúc mở mắt ra lần nữa, ta đã nằm trên giường trong Ma Điện.
Thương thế do lôi phạt gây ra là khó hồi phục nhất.
Chỉ có thể từ từ tĩnh dưỡng.
Ta cố nhịn đau muốn ngồi dậy.
Lại bị Ma Tôn đang cau có một tay ấn xuống: “Nhúc nhích cái gì?”
Lúc này, hắn khoác áo bào đen tuyền ngồi bên giường ta.
Đai lưng buộc chặt lấy vòng eo thon gọn, cả người tỏa ra khí chất cao quý lạnh lùng.
Mắt đen như mực, mặt đẹp như băng.
Không thể không nói, trông còn đẹp hơn cả Tiên Tôn.
Ta nuốt nước bọt, bỗng nhiên nảy sinh một số suy nghĩ không đứng đắn.
Lúc này, hệ thống đột nhiên chen vào.
[Ký chủ, người biết không? Ở thế giới tu tiên có thể thần giao đấy.]
Ồ, thần hồn giao hòa.