Nghe nói cũng có thể tạo ra cảm giác sung sướng về mặt tinh thần, mà hoàn toàn khác với kiểu tiếp xúc thể xác.
Ta hỏi: [Vậy thì sao?]
[Không có gì, chỉ là ngẫu nhiên muốn phổ cập kiến thức cho người thôi.]
Hừ, lần trước nó “phổ cập kiến thức” một cái, tiễn ta lên đài lôi phạt ăn hai lần sét.
Lần này ta thà không nghe còn hơn.
Nhưng mà…
Ánh mắt ta vẫn không kìm được mà nhìn về phía Ma Tôn.
Nếu đối tượng thần giao là một đại lão vừa đẹp trai vừa mạnh mẽ thế này…
Ực.
14.
Lúc này, vị đại lão vừa đẹp trai vừa mạnh mẽ ấy đang cau mày khó chịu nhìn ta.
Đôi môi mỏng mím chặt, không nói một lời.
Không biết vì sao, ta cứ có cảm giác Ma Tôn đang bất lực, không biết phải làm gì với ta.
Để kiểm chứng suy nghĩ trong lòng, ta cẩn thận thăm dò: “Tôn thượng?”
“Nói.”
“Ta muốn uống nước…”
Hắn cau mày, có vẻ không tình nguyện, nhưng vẫn quay đầu phân phó hạ nhân đi lấy nước cho ta.
Ối chà?
Tinh thần ta lập tức tỉnh táo.
Hứng thú nổi lên.
“Tôn thượng?”
“Lại sao nữa?”
“Ta muốn gặp bảo bối.”
Sắc mặt hắn đen thui, nhưng vẫn đứng lên, định dẫn con trai đến.
Dừng một chút, hắn lại ngồi xuống.
Hình như nhận ra mình bị ta trêu chọc.
Thần sắc hắn lạnh lùng hẳn: “Ngươi đã dùng thủ đoạn gì lên người ta?”
“Mị thuật, tình cổ, hay đồng tâm chú?”
Gì cơ?
Ta không thể tin nổi, lặp lại: “Mị thuật?”
Nhưng lại bị hắn coi như câu trả lời khẳng định.
Hắn cười lạnh một tiếng: “Chẳng trách ta cứ bị ảnh hưởng.”
Trong đầu ta đầy dấu chấm hỏi.
Đây là một kiểu tỏ tình mới à?
Lại nghe hắn lạnh lùng nói tiếp: “Mị thuật của ngươi quả thực xuất thần nhập hóa, khắp giới tu tiên này, ngoài ngươi ra, chưa ai có thể khiến ta trúng chiêu.”
“Nhưng với tu vi của ngươi, nó còn duy trì được bao lâu?”
Trước khi rời đi, hắn bỏ lại một câu đầy sát khí.
“Ngày mị thuật mất hiệu lực chính là ngày ch của ngươi.”
Ta hoàn toàn mờ mịt.
Hỏi hệ thống: [Tại sao hắn lại nghĩ ta đã dùng mị thuật với hắn?]
[Ký chủ, đừng hỏi ta những vấn đề không liên quan đến nhiệm vụ.]
[…]
Cha nhà ngươi, tinh thần phổ cập kiến thức của ngươi bay đi đâu mất rồi?
15.
Nhiều ngày trôi qua, vết thương của ta gần như đã lành.
Nhưng thời gian tử vong vẫn chưa đến.
Ngoài ra, ta còn phát hiện một chuyện thú vị.
Tư Dạ thật sự có thể bị ta xoay như chong chóng.
Ta hái hoa trong hoa viên, kết thành vòng đội cho nhóc con.
Tư Dạ thấy vậy, sắc mặt trầm xuống: “Ai cho phép ngươi động vào đồ ở đây?”
Ta cố ý đỏ mắt, luống cuống nói: “Xin lỗi… ta không biết là không được…”
Nhóc con thấy ta sắp khóc cũng muốn khóc theo.
Nó kéo tay ta, mím môi ngước lên nhìn ta: “Hu… tỷ tỷ…”
Trong mắt Tư Dạ lóe lên một tia bối rối, mất kiên nhẫn cắt ngang: “Ta chỉ hỏi thôi, đâu có làm gì ngươi, ngươi khóc cái gì?”
Thấy ta vẫn đưa tay lên lau nước mắt, hắn nhíu mày: “Thôi được rồi, ta không trách ngươi là được chứ gì.”
He he he.
Trời mới biết ta đã phải dùng bao nhiêu sức để không bật cười.
Sau đó ta càng được nước làm tới.
Ta bê trà nóng vào chính điện, cố tình làm đổ lên bụng hắn, rồi giả vờ hoảng hốt, lau loạn lên.
Nhân cơ hội ăn đậu hũ.
Những Ma tướng đang bàn việc với Tư Dạ đều hít một hơi khí lạnh.
Tư Dạ bị bất ngờ, khẽ rên một tiếng, giữ chặt tay ta lại.
Yết hầu hắn chuyển động, như đang cố đè nén điều gì đó.
Thấy ta chớp mắt vô tội nhìn hắn, cuối cùng hắn chỉ có thể gằn ra một câu cảnh cáo chẳng có chút uy hiếp nào: “Loại trò này, không được có lần thứ hai.”