Mặc dù ta thật sự chưa từng dùng mị thuật lên hắn.
Nhưng cũng không thể chắc chắn rằng mình chưa từng làm gì khác.
Dù sao thì…
Tư Dạ dung túng ta đến mức khó mà giải thích bằng lẽ thường.
Nếu ta cứ tiếp tục đắc ý, có khi sẽ chung số phận với nữ ma tu kia.
Thích thì thích, nhưng mạng vẫn quan trọng hơn.
Vì vậy, ta không dám trêu chọc Tư Dạ nữa, giữ khoảng cách với hắn ít nhất một mét.
Ban đầu hắn chỉ lộ ra sắc mặt không vui, nhưng không nói gì.
Đến tối, hắn bất ngờ gọi ta tới khi đang tắm.
Ta sợ mình không kìm lòng nổi liền quay đầu sang hướng khác, không dám nhìn hắn.
Hỏi hắn: “Có chuyện gì?”
Hắn khó khăn thốt ra một câu: “Có muốn tắm chung không?”
Trước đây, mỗi lần ta đề nghị thế này, hắn đều ngay lập tức thẳng thừng từ chối.
Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à?
Ta suýt chút nữa đã đồng ý rồi đấy!
Nhưng vẫn phải giữ mạng.
Ta lạnh nhạt đáp: “Thôi bỏ đi.”
Giọng hắn trầm thấp: “Tại sao không chịu nhìn ta?”
Ta nói dối không chớp mắt: “Cũng có gì đáng nhìn đâu.”
Vài giây trôi qua, bốn bề im lặng.
Ngẩng đầu lên, hắn đã đứng ngay bên cạnh ta.
Hắn mặc hoàng bào, sắc mặt lạnh lẽo tàn nhẫn.
Sau đó trực tiếp bế ta lên, đặt xuống giường.
Cả đêm, câu hắn nói nhiều nhất là: “Nhìn ta.”
18.
Dù thế nào đi nữa, ta cũng không dám làm càn nữa.
Bắt đầu trở nên cung kính với Tư Dạ, thậm chí còn cố ý tránh hắn.
Buổi tối viện đủ một vạn lý do để từ chối hắn.
Nhưng gần đây, hắn cứ liên tục khiêu chiến giới hạn của ta.
Mặc những bộ y phục mỏng manh mà trước đây hắn không thèm mặc.
Khi tắm thì liên tục gọi ta mang đồ cho hắn.
Khăn tắm thỉnh thoảng lại “vô tình” rơi xuống.
Ta suýt nữa phun máu mũi.
Nhưng vẫn phải giữ vẻ mặt điềm tĩnh như không có gì xảy ra.
Chỉ mong hắn có thể hiểu được khổ tâm của ta.
Để sau này khi mị thuật hay bất cứ cái gì đó mất hiệu lực, hắn có thể tha cho ta một con đường sống.
Kết quả dường như phản tác dụng.
Bây giờ hắn hận không thể gi*t ta ngay lập tức.
Đêm đến, hắn nghiến răng nói: “Đã dùng mị thuật với ta, còn giả vờ lạt mềm buộc chặt làm gì cho thừa thãi?”
Nhiệt tình bị phạt, lạnh nhạt cũng bị phạt.
Vậy rốt cuộc ta phải làm sao đây?
Ta muốn khóc mà không có nước mắt: “Tôn thượng, ta sai rồi, ta không nên trêu chọc ngài. Thật ra ta có thể cút ngay bây giờ.”
“Không được.”
“Từ nay về sau, nàng muốn làm gì cũng được, nhưng không được rời khỏi đây.”
*từ giờ Tư Dạ sẽ đổi xưng hô với nu9 nhíe
19.
Nhưng đời không như mơ.
Nửa tháng sau, tu tiên giới gặp phải đại kiếp nạn.
Yêu thú thượng cổ xuất thế tàn phá nhân gian.
Phía ma giới còn có kết giới của Tư Dạ bảo vệ, vẫn còn có thể chống đỡ được.
Nhưng tiên giới thì không may mắn như vậy.
Tiên Tôn vẫn còn tâm ma, tu vi mãi chưa thể đột phá.
So với Ma Tôn, hắn ta yếu hơn một bậc, đối phó với yêu thú càng thêm chật vật.
Miễn cưỡng cùng các trưởng lão dựng lên được một kết giới tạm bợ, chặn được phần lớn yêu thú bên ngoài, nhưng lại không có sức phản công.
Cứ kéo dài như vậy không phải là cách.
Lúc này, hệ thống nhắc nhở ta: [Nếu mục tiêu nhiệm vụ ch, nhiệm vụ coi như thất bại, ký chủ sẽ bị xóa sổ ngay lập tức.]
Đ* m*.
Nghe đến đây, ta ngồi không yên nữa, lập tức chạy đến thư phòng của Tư Dạ.
“Ta muốn đi tìm Tiên Tôn.”
Hai mắt Tư Dạ đỏ ngầu: “Nàng thích hắn?”
Liên quan gì vậy trời?
Ta giải thích: “Ta không muốn hắn chết, nếu hắn chết, ta cũng phải chết theo.”
Tư Dạ bóp nát cái chén ngọc trong tay: “Nàng cam tâm vì hắn mà chết?”
“…”
Ta chỉ hận không thể giải thích với Tư Dạ rằng đây là nhiệm vụ của hệ thống.
Cuối cùng, sau khi lấy cái chết ra uy hiếp, Tư Dạ vẫn đích thân hộ tống ta trở về tiên giới.
Nói là hộ tống, nhưng trông giống như hắn đang đi đồ sát Tiên Tôn hơn.
Đến tiên giới, ta ch sững.