1.
Ta đã thành công chinh phục Ma Tôn.
Vào đêm tân hôn, hệ thống bảo ta rằng phần thưởng là được quay về thế giới cũ.
Lúc đó ta đang nóng bừng cả người, rên rỉ dưới thân Ma Tôn.
[Ừm… hệ thống, chờ một chút, sắp…]
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, vị Ma Tôn đang cày cấy trên giường lại dừng lại.
Ta ôm đầu hắn, hỏi: “Phu quân? Sao vậy?”
Hắn nhìn ta bằng ánh mắt phức tạp, không nói lời nào.
Không thể nào.
Đường đường là Ma Tôn, không thể nào…
Không thể nào đã xong rồi chứ?
Thôi kệ đi.
Chồng mình không cưng thì cưng ai đây?
Thế là ta dịu dàng an ủi: “Không sao đâu, đừng tự ti, lần đầu tiên động phòng đều như vậy mà…”
Nào ngờ, sắc mặt hắn bỗng chốc trầm xuống, hỏi: “Thế giới cũ là ở đâu? Hệ thống là ai?”
2.
Ta sững sờ.
Lập tức gọi hệ thống.
[Sao thế hệ thống? Ngươi bật loa ngoài à?]
Hệ thống giải thích: [Ký chủ, sau khi người và Ma Tôn thành phu thê, quyền hạn của hai người đã được chia sẻ, bây giờ hắn cũng có thể nghe được cuộc trò chuyện của chúng ta.]
Một lát sau, nó lại lạnh nhạt nhắc: [Ký chủ, Ma Tôn đang xem nhật ký chinh phục của người.]
Âu mài cá!!!
Trước đây lúc theo đuổi Tư Dạ, mỗi lần đến giai đoạn khó khăn, ta đều vào không gian hệ thống thu âm chửi hắn.
Lời lẽ cực kỳ khó nghe.
Tên này lại còn là người nhỏ mọn.
Nghe rồi chẳng phải sẽ lột da ta sao?
Ta mặc kệ thân thể trần trụi, nhào người đè Ma Tôn xuống, gấp gáp van nài: “Phu quân, đừng nghe mà!”
Ta cố gắng cướp quyền hạn hệ thống khỏi tay hắn.
Nhưng ta quá ngây thơ.
Khả năng kiểm soát thức hải của Tư Dạ vượt xa ta, điều này ta đã lĩnh giáo từ lần thần giao trước.
Không đấu lại hắn.
Cuối cùng, hắn vẫn nghe hết nhật ký.
Đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn chằm chằm ta, ngón tay siết lấy cằm ta.
Gương mặt lạnh lùng tuấn tú không nhìn ra cảm xúc.
“Hóa ra mọi thứ nàng làm lúc trước đều chỉ để công lược ta?”
Ta không thể lừa hắn.
Đành phải thú thật.
Mấy năm trước, ta xuyên đến đây, hệ thống bảo rằng nếu chinh phục Ma Tôn thành công, ta có thể trở về thế giới cũ và nhận được một tấm vé “không bị ch sớm ngoài ý muốn”.
Tấm vé này đảm bảo một đời khỏe mạnh, suôn sẻ, cuối đời an lành.
Khi đó, bà ngoại ta bệnh tật triền miên, ta rất cần nó.
Vì tấm vé ấy, ta dốc hết tâm tư công lược Ma Tôn.
Không ngờ ta lại tự đẩy bản thân vào lưới tình.
Mà bây giờ, ta rất sợ Tư Dạ hiểu lầm tình cảm của ta chỉ là trò đùa.
Ta lo đến mức rơm rớm nước mắt: “Nhưng bây giờ, thật sự…”
Giây tiếp theo, ta đã ngã vào vòng tay ấm áp của hắn.
Hắn thở dài, vỗ nhẹ lưng ta, dịu dàng dỗ dành: “Đừng quên, lúc thần giao, ta có thể cảm nhận được cảm xúc của nàng, ta biết nàng yêu ta.”
Ta hít hít mũi: “Ừm… yêu lắm.”
Hắn lạnh lùng nói: “Vậy ta không cho nàng đi, nàng không được rời khỏi đây, phải ở lại với ta.”
“…”
Ta suýt quên, hắn vốn là kẻ có tính chiếm hữu cực kỳ mạnh.
Hắn sợ ta đắm chìm trong thế giới kia mà không trở lại.
Nói thế nào cũng không chịu thả ta đi.
Nếu đi, hắn sẽ ch cùng ta.
Nhưng đâu phải ta sẽ không quay lại chứ!
Hết cách, ta đành phải đề nghị sinh con.
“Phu quân và con ruột đều ở đây, ta chắc chắn sẽ trở về mà.”
Hắn trầm ngâm một lúc lâu.
Cuối cùng vẫn chịu thua sự nài nỉ của ta rồi cùng ta đại chiến mấy trăm hiệp.
Cũng nhờ vậy mà biết được một tin tốt.
Ma Tôn, không hề nhanh tí nào.