Nam Chính Già Rồi - Chương 102: Chỗ dựa

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 97: Chỗ dựa
 
Vì sinh nhật của Vương Lâm diễn ra vào cuối tháng, lại thêm chuyện thư viện cần phải chạy về xử lý, nên sau khi bệnh của Tuân Trinh có chuyển biến tốt hơn một chút, y không ngừng nghỉ bắt tay vào chuẩn bị trở về. Lý Mậu Xung đã đi trước một bước, thôn xóm sơn dã dù sao cũng là nông thôn, rất nhiều dược liệu y cần thiết nhất thời không thể chuẩn bị đầy đủ, chỉ có thể hồi kinh rồi thương lượng.
 
Tuy Vương Uẩn lo lắng cho thân thể của Tuân Trinh, nhưng không có cách nào ngăn cản y.
 
Người ôn hòa khoan dung quyết tâm muốn làm chuyện gì thì còn khó thuyết phục hơn người cố chấp nhiều.
 
Sau khi ngồi lên xe ngựa, Vương Uẩn vẫn còn cảm giác không chân thực. Rõ ràng chỉ đi không đến một tháng, mọi thứ trong kinh lại như cách một đời.
 
Xe ngựa chạy vào kinh thành, nhìn dòng người qua lại, xe ngựa nối đuôi nhau, Vương Uẩn mới ý thức được mình đã thật sự hồi kinh. Cuộc sống ở thôn trang yên bình tĩnh lặng nhất thời lại khiến cô quên mất thời gian.
 
Lần này hồi kinh, ngoại trừ cô và Tuân Trinh, có thêm La Nguyên Hanh.
 
Xuống xe ngựa, La Nguyên Hanh được sắp xếp ở lại phủ. Thư viện vẫn còn đang tu sửa, sau khi xây xong, Vương Uẩn đoán mình sẽ không ở trong phủ lâu nữa.
 
Về tới phủ, Tuân Trinh và La Nguyên Hanh mỗi ngày đều ở cùng nhau, thương thảo vấn đề xây dựng thư viện.
 
Vương Uẩn nhìn mà ngán ngẩm, chỉ có thể dặn dò Tuân Trinh chú ý thân thể.
 
Hình như bây giờ Tuân Trinh bận rộn hơn. Mỗi lần Vương Uẩn muốn tìm y, nhìn thấy y mệt mỏi vùi đầu vào công việc, lại không nỡ quấy rầy, đành phải thôi.
 
Vương Uẩn biết thư viện được Tuân Trinh chuẩn bị mấy chục năm, nhưng cô vẫn không hiểu vì sao y lại liều mạng như vậy.
 
Sau khi sắp xếp xong, trở lại phòng mình sau bao ngày xa cách, Vương Uẩn đầu tiên gọi Chiết Phương tới, thấy vẻ mặt nàng ấy không có gì đáng ngại mới yên lòng. Chuyện xảy ra trước đó quá nhiều, cô không có cách nào phân thân, không rảnh xử lý chuyện của Chiết Phương và mấy tiểu nha hoàn kia.
 
Tiếp theo, cô lại gọi Tuyết Tình và Lưu Phương tới, hỏi thăm lúc cô và Tuân Trinh không có ở đây, trong phủ có xảy ra chuyện gì hay không.
 
Khi biết được trong phủ đều tốt đjep, không xảy ra chuyện gì, Vương Uẩn bưng chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm, thở phào nhẹ nhõm. Ít người cũng tốt, không có gì bất ngờ xảy ra thì cơ bản sẽ không có tranh đấu nào.
 
Hiện tại việc dạy học của Tuân Trinh cơ bản đã ngừng, La An Thái và những người khác cũng đều lần lượt trở về. Vương Uẩn không tiện quấy rầy Tuân Trinh, đành phải đi tìm bọn họ, tụ tập ở Thanh Phòng một lát.
 
Phương Dĩ Mặc rất vui khi thấy cô, thấy cô là vui vẻ chào hỏi, gọi một tiếng: "Hàm Ngọc, đã lâu không gặp."
 
Vương Uẩn nhìn mấy thiếu niên tuấn tú trước mặt, trong lòng cũng đặc biệt thân thiết.
 
"Các ngươi trở về từ khi nào?"
 
"Trở về đã được một thời gian rồi, ở nhà Hữu Vinh vài ngày." Người trả lời câu hỏi của cô là Lư Tử Khải.
 
Cha của Lâm Phi Hoa, à, là Thiếu Ngải cư sĩ phóng khoáng kia, Vương Uẩn tỏ vẻ hiểu rõ.
 
Mấy thiếu niên, nhất là Phương Dĩ Mặc, hiển nhiên rất cảm khái với những chuyện trải qua trong khoảng thời gian gần đây, chưa kịp hàn huyên xong đã bắt đầu than thở. Nội dung không gì khác ngoài việc người nào khó chiều, người nào tính tình kỳ quặc.
 
Vương Uẩn rất muốn vỗ vỗ vai hắn, nói với hắn một tiếng vất vả rồi, nhưng nghĩ lại, cuối cùng vẫn thôi. Dù sao cũng không còn như trước kia, có thể vỗ vai nam nhân, tuy quan hệ của bọn họ rất tốt, nhưng vẫn phải tránh hiềm nghi.
 
Hơn nữa bây giờ cô còn có chuyện nan giải hơn.
 
Đó chính là Vương Lâm.
 
Tính ra, hai ngày nữa chính là sinh nhật Vương Lâm, nhưng cô vẫn chưa nghĩ ả nên tặng cô ta cái gì. Nghĩ hồi lâu, Vương Uẩn quyết định để mấy người bọn họ giúp cô tham mưu.
 
La An Thái rất ngoan ngoãn, Trương Đình Khê cũng không nghĩ nhiều, đều nói tới son phấn trang sức.
 
Phương Dĩ Mặc rất ngạc nhiên: "Ngươi đã không hòa thuận với tỷ tỷ ngươi, cần gì phải tốn nhiều tâm tư, không bằng ta chọn cho ngươi một món ở cửa hàng nhà ta là được."
 
Vương Uẩn suy nghĩ cẩn thận, quả thật có lý.
 
Tại sao cô phải nghĩ nhiều như vậy, tùy tiện tặng một món quà có thể ứng phó là được rồi. Cô lập tức giao trọng trách chọn quà cho Vương Lâm cho Phương Dĩ Mặc.
 
Mấy người dù sao cũng còn việc, gặp nhau một lát rồi giải tán đi làm việc của mình. Bọn họ trở về Tuân Trinh cũng không cho bọn họ nghỉ, ngược lại phân công cho bọn họ không ít nhiệm vụ, phải làm việc không ngừng nghỉ, căn bản làm không hết.
 
Vương Uẩn đứng ngơ ngác tại chỗ.
 
Bọn họ dường như bỗng chốc đều bận rộn hơn rất nhiều, chỉ có một mình cô là không có việc gì làm.
 
Vương Uẩn đại khái có thể đoán được, Tuân Trinh cố ý chừa thời gian cho cô xử lý chuyện của Vương Lâm. Nếu cô xử lý tốt, có lẽ cũng phải dấn thân vào một đống chuyện lớn trong thư viện. Nghĩ như vậy, Vương Uẩn lập tức nghiêm chỉnh lại, bắt tay vào chuẩn bị yến tiệc hai ngày sau.
 
Ngay khi cô đang đứng ở Thanh Phòng, Trương Đình Khê bỗng nhiên gọi cô lại.
 
"Có chuyện gì sao?" Vương Uẩn kinh ngạc nhìn hắn.
 
Trương Đình Khê im lặng một lát, đột nhiên nói: "Tiệc sinh thần của tỷ tỷ ngươi, Sầm Linh Lộ cũng sẽ đến."
 
Sầm Linh Lộ, Vương Uẩn có ấn tượng, dù sao nàng ấy cũng là hình mẫu khuê nữ trong lòng cô, lại là cô nương Trương Đình Khê thích. Ấn tượng của Vương Uẩn với nàng ấy không thể nói là không sâu, nhưng cô không rõ vì sao Trương Đình Khê lại đột nhiên nhắc tới chuyện này.
 
Ngay khi cô đang suy nghĩ, Trương Đình Khê lại mở miệng: "Linh Lộ... muốn ta cảm ơn ngươi chuyện chiếc vòng tay..."
 
"Không có gì." Vương Uẩn vô thức đáp: "Vòng tay là do mấy người chúng ta cùng đi chọn, chỉ cảm ơn ta thì chưa đủ." Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng Vương Uẩn lại thêm cho Sầm Linh Lộ không ít điểm.
 
Thật là một cô nương tốt, đáng tiếc lại thích Trương Đình Khê.
 
Vương Uẩn cảm thấy lời mình nói rất khiêm tốn lễ phép, cho dù không có kỹ xảo nói chuyện như Tuân Trinh, chắc chắn cũng không khiến người ta bắt bẻ được. Không ngờ Trương Đình Khê nhìn cô, vẻ mặt khó hiểu.
 
Vương Uẩn: "???"
 
Trương Đình Khê: "..."
 
Vương Uẩn: "Vì sao ngươi lại nhìn ta như vậy?"
 
Trương Đình Khê hừ lạnh một tiếng, ngữ điệu lại có phần giống Lý Mậu Xung: "Ta nói đến đây thôi, nếu ngươi vẫn không hiểu, vậy coi như ta chưa nói gì cả." Nói xong, hắn phất tay áo rời đi, không cho Vương Uẩn cơ hội đuổi theo hỏi, khiến cô càng thêm khó hiểu.
 
Nhưng cô không có thời gian suy nghĩ về chuyện của Trương Đình Khê. Lúc đó, Tuân Trinh tìm cô, đưa nhật ký của Vương Lâm cho cô.
 
Nhật ký của Vương Lâm nhìn qua rất bình thường, bìa thậm chí không có chút hoa văn nào, chỉ hun một chút hương, để lâu trong thư phòng của Tuân Trinh, mùi hương cũng nhạt đi không ít, không ngửi kỹ căn bản không ngửi ra mùi hương.
 
Vương Uẩn cầm quyển nhật ký không vội vàng xem, mà nhìn Tuân Trinh thêm một chút: "Tiên sinh."
 
"Ừm?" Tuân Trinh ngừng bút, ngẩng đầu lên từ đống thư từ trên bàn.
 
Vương Uẩn nhìn khuôn mặt của Tuân Trinh, đè nén dự cảm chẳng lành trong lòng, lắc đầu: "Không có gì."
 
Khuôn mặt của Tuân Trinh dường như càng thêm tái nhợt so với trước kia.
 
Trở lại phòng ngủ, cho người hầu lui ra, Vương Uẩn mở nhật ký của Vương Lâm.
 
Xem trộm nhật ký của người khác là một chuyện rất vô đạo đức, nhưng Vương Uẩn càng muốn biết kiếp trước của Vương Lâm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Không ngờ cô phải mất hai ngày mới đọc xong.
 
Vốn tưởng rằng tâm trạng của cô sẽ có sự dao động và thay đổi dữ dội, nhưng bất ngờ là, trong lòng cô không hề gợn sóng, giống như đang đọc một cuốn tiểu thuyết mới lạ, tất cả đều không liên quan gì đến cô.
 
Những gì Vương Lâm ghi lại, phần lớn là một số thông tin quan trọng, ví dụ như sở thích của lão thái thái, trong nhà xảy ra chuyện gì vào lúc nào, những chuyện đó đã thay đổi cuộc đời cô ta, kiếp này cô ta không thể giẫm lên vết xe đổ.
 
Vương Uẩn lật nhật ký, vừa xem vừa tấm tắc khen lạ, nhật ký của Vương Lâm giống như một cuốn sổ tay công lược trùng sinh. Cô có thể từ đó nhìn ra sự bình tĩnh và lý trí của Vương Lâm, từng bước một, dần dần thay đổi vận mệnh của mình, từ kết cục sống u uất cả đời ở Nam Dương vương phủ, viết lại thành kết cục người chiến thắng trong cuộc đời hiện tại, được mọi người yêu mến.
 
Trong nhật ký cũng có nhắc tới Vương Uẩn, cô của hiện tại, con người thật của cô. Từ lúc ban đầu thường xuyên nhắc tới, tần suất dần dần giảm xuống còn hai ba lần, cũng không viết nhiều. Vương Uẩn đoán đó là lúc cô xuyên không tới.
 
Điều khiến Vương Uẩn vừa bất ngờ lại vừa hợp lý chính là, Vương Lâm có nhắc tới sự thay đổi của cô, thậm chí co ta còn nghĩ tới việc Vương Uẩn trùng sinh, nhưng rất nhanh đã phủ nhận suy luận này. Sau đó cô ta và Nam Dương vương phủ đính hôn thì không còn nhắc tới chuyện của cô nữa.
 
Nhật ký dừng lại ở một ngày nào đó. Vương Uẩn tính toán, chính là khoảng thời gian sau khi cô về nhà mẹ đẻ không lâu.
 
Gập nhật ký lại, Vương Uẩn thở dài, có một người quan tâm mình như vậy, khiến Vương Uẩn có chút mong chờ tiệc sinh nhật của Vương Lâm.
 
Vào ngày trước sinh nhật của Vương Lâm, Vương Uẩn nhận được hai bức thư, một bức của Phương Dĩ Mặc, một bức của Trương Đình Khê, thư của Phương Dĩ Mặc còn kèm theo một cái hộp. Vương Uẩn không ngờ Trương Đình Khê lại gửi thư cho cô nên đã để thư của hắn sang một bên, mở thư của Phương Dĩ Mặc trước.
 
Nội dung trong thư cũng giống như cô nghĩ, dặn dò cô phải chú ý, đừng để xảy ra sai sót, thậm chí còn liệt kê một số điều cần lưu ý. Vương Uẩn đọc thư của Phương Dĩ Mặc xong, trong lòng ấm áp, sau đó mở hộp ra, bên trong hộp là một cây trâm cài tóc hình quả lựu bằng ngọc đỏ, chất ngọc khá tốt. Lựu tượng trưng cho con cháu đầy đàn, cũng không có vấn đề gì, có thể nói là một món quà rất bình thường.
 
Đóng hộp lại, Vương Uẩn mở thư Trương Đình Khê gửi cho cô, chỉ có vài dòng ngắn ngủi, nhưng truyền đạt ba thông tin quan trọng.
 
Thứ nhất, cũng giống như Phương Dĩ Mặc, hắn bảo cô phải chú ý.
 
Thứ hai, hắn lại nhắc lại chuyện Sầm Linh Lộ sẽ tới dự tiệc.
 
Thứ ba, hắn nói rằng muội muội họ của hắn, Trương Hi Vi, cũng sẽ cùng Sầm Linh Lộ đi dự tiệc, muốn cô giúp hắn chăm sóc hai người bọn họ, đi cùng với hai người bọn họ.
 
Vương Uẩn cầm thư của Trương Đình Khê, ngẩn người ra một lúc, không nói gì, im lặng gấp thư lại cất đi, trong lòng vừa cảm động vừa chua xót.
 
Nhìn ra ngoài cửa sổ, Vương Uẩn không nhịn được cười thầm. Trương Đình Khê đúng là nghĩ nhiều, với địa vị của Tuân Trinh, cho dù cô không có ai đi cùng cũng không đến mức bị cô lập.
 
Cô hiểu ý của Trương Đình Khê, cũng hiểu vì sao lần trước hắn lại nhìn cô với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.
 
Sầm Linh Lộ là con gái nhà thế gia, quan hệ gia tộc phức tạp, có qua lại với không ít quyền quý trong kinh. Trương Đình Khê và muội muội họ của hắn, Trương Hi Vi, đều là cháu của Trương Hằng Ngọc, mà Trương Hằng Ngọc là các lão nội các đương triều. Có Sầm Linh Lộ và Trương Hi Vi, xem như Trương Đình Khê đã tìm cho cô hai chỗ dựa vững chắc.
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 10 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo