Nam Chính Già Rồi - Chương 101: Nhật ký

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 96: Nhật ký
 
Nhìn vẻ mặt của La Nguyên Hanh, hai mắt Vương Uẩn sáng ngời, ánh mắt thanh minh nhìn chằm chằm ông ấy.
 
Có hi vọng!
 
La Nguyên Hanh bị Vương Uẩn nhìn mà mất tự nhiên: "Ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta không đồng ý đi dạy học."
 
Vương Uẩn không để ý La Nguyên Hanh mất tự nhiên, cười tủm tỉm nói: "Rốt cuộc tiên sinh có đi hay không, trong lòng tiên sinh đã có quyết định. Nếu tiên sinh không muốn đi, ta cũng không thể cưỡng ép trói tiên sinh đến thư viện được, không phải sao?"
 
La Nguyên Hanh nghe vậy thì không phản bác nữa, che mặt thở dài một hơi: "Thôi vậy! Ta đi nói chuyện với Trinh Can."
 
Vương Uẩn rất nể mặt nghiêng người, nhường đường: "Tiên sinh, mời, ta không quấy rầy hai vị."
 
Thấy La Nguyên Hanh vào phòng, Vương Uẩn không đi theo, mà xoay người đi đến bên cạnh bàn đá vừa rồi ngồi đối diện với Chu Diễn Tu.
 
Nhưng bàn đá đã trống không, chỉ còn cây quế cao lớn trong viện, gió thổi qua, cành lá xào xạc, lá khô trên mặt bàn bay tứ tung.
 
Không còn ai?
 
Vương Uẩn đánh giá khắp sân, thậm chí còn đến phòng bếp nhìn qua, cũng không thấy bóng dáng Chu Diễn Tu, y như đột nhiên biến mất khỏi sân.
 
Không tìm thấy Chu Diễn Tu, Vương Uẩn đành tạm thời từ bỏ ý định hỏi hắn, quay về phòng, làm việc của mình.
 
Hôm nay cô còn chưa luyện chữ, Tuân Trinh thường xuyên kiểm tra chữ của cô, trước đó không lâu còn khen cô tiến bộ rất nhiều. Đối với việc luyện chữ, Vương Uẩn không dám lơ là.
 
Có lẽ trong một ngày tiếp nhận quá nhiều thông tin, Vương Uẩn cầm bút lông hồi lâu không thể tĩnh tâm, chữ viết cũng xiêu vẹo, nhẹ nhàng như bèo trôi, không thấy chút lực nào.
 
Cô không biết Tuân Trinh và La Nguyên Hanh nói gì, chỉ biết là ngày hôm sau, La Nguyên Hanh đã thật sự dao động, thậm chí còn gọi cô đến, nghiêm túc hỏi cô về những việc liên quan đến thư viện.
 
Vương Uẩn kiên nhẫn giải đáp từng câu hỏi, La Nguyên Hanh cũng chỉ ra không ít vấn đề khó thực hiện, hoặc nói là không tưởng đối với hiện tại.
 
Mấy ngày nay Vương Uẩn bận rộn, ngày nào cũng bàn bạc với Tuân Trinh và La Nguyên Hanh, buổi tối lại ôm một đống vấn đề về phòng suy nghĩ.
 
Quan trọng hơn là, có lẽ vì lo lắng chuyện thư viện, bệnh tình của Tuân Trinh lại tái phát, khiến Vương Uẩn lo lắng không thôi, may mà được Lý Mậu Xung chữa trị, đã không còn đáng ngại.
 
Vì bận chuyện thư viện và Tuân Trinh, Vương Uẩn quên mất chuyện của Chu Diễn Tu, đợi đến khi rảnh rỗi nhớ ra, tìm đến hắn thì hắn đã không còn ở đó.
 
Lý Mậu Xung nghiêm mặt nói: "Hắn đã rời đi rồi."
 
"Cái gì? Hắn đi rồi?"
 
Cô gần đây chỉ hơi bận, sao Chu Diễn Tu lại đi mất trong mấy ngày nay?
 
Vương Uẩn lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.
 
"Là ngươi làm?" Vương Uẩn nhìn chằm chằm Lý Mậu Xung.
 
Lý Mậu Xung lạnh nhạt, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
 
Phản ứng này, tám chín phần mười là do ông ấy làm.
 
Chu Diễn Tu đi rồi, Vương Uẩn cũng không thể kéo hắn trở về, huống hồ, Lý Mậu Xung đã đồng ý sau hai ba tháng nữa sẽ nói cho cô biết tất cả, cô cũng đã đồng ý, sớm hay muộn cũng vậy thôi, cô rất kiên nhẫn.
 
Một nguyên nhân khác là Vương Uẩn hơi lo lắng, cô luôn cảm thấy nếu biết được sự thật, mọi thứ trước mắt có thể sẽ thay đổi long trời lở đất. Trong lúc bệnh tình của Tuân Trinh tái phát, Vương Uẩn không dám mạo hiểm.
 
Không hỏi được gì từ Lý Mậu Xung, Vương Uẩn định quay về phòng chăm sóc Tuân Trinh.
 
Không ngờ, Lý Mậu Xung gọi cô lại.
 
"Trước khi đi hắn muốn ta chuyển lời cho ngươi."
 
Vương Uẩn dừng bước: "Lời gì?"
 
Chu Diễn Tu muốn nhắn lại cho cô, ngoài những chuyện kia chắc không còn gì khác. Chẳng phải hắn nói sư phụ hắn không đồng ý nói cho cô biết những chuyện đó sao? Sao Chu Diễn Tu lại dám nhờ Lý Mậu Xung chuyển lời, không sợ ông ấy dùng phất trần đánh chết hắn sao?
 
"Hắn muốn ta nói cho ngươi biết, đường tỷ của ngươi mời ngươi đi dự tiệc, mục đích không đơn thuần."
 
Vương Uẩn có chút ngạc nhiên.
 
Tuy ngạc nhiên, nhưng Vương Uẩn không biểu hiện ra ngoài, mà ra vẻ cao lãnh gật đầu như Lý Mậu Xung: "Ta biết rồi, làm phiền đạo trưởng nói lời cảm ơn với hắn giúp ta."
 
Vương Lâm mời cô đến dự tiệc sinh nhật, mục đích chắc chắn không đơn giản, nhưng cô cũng tự tin rằng, bây giờ cô đã khác xưa, kỹ năng của cô đã được khai mở một nửa. Nói cách khác, cô đã rời khỏi nhóm tân thủ dưới sự chỉ dạy của Tuân Trinh và La Nguyên Hanh, cô dự tiệc chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?
 
Thiệp mời không ở bên cạnh, Vương Uẩn cũng không nhớ rõ sinh nhật của Vương Lâm là ngày nào, hình như là cuối tháng này. Bây giờ đã giữa tháng rồi, tính ra cũng sắp đến lúc.
 
Cô không sợ Vương Lâm, nhưng không có nghĩa là cô muốn gặp cô ta. Vừa nghĩ đến Vương Lâm, mặt Vương Uẩn đã sa sầm.
 
Sắc mặt u ám của cô cũng ảnh hưởng đến Tuân Trinh.
 
Đặt chén thuốc xuống, Tuân Trinh ôn hòa hỏi: "A Uẩn hình như có tâm sự."
 
Mấy ngày trước y vừa mới bệnh nặng, sắc mặt vẫn còn tái nhợt, lời nói cũng đứt quãng vì ho khan.
 
Vương Uẩn thành thạo nhận lấy chén thuốc, đặt lên bàn nhỏ bên cạnh: "Chỉ là nhớ đến cuối tháng phải đến vương phủ dự sinh nhật của đường tỷ thôi."
 
Tuân Trinh biết chuyện Vương Uẩn và Vương Lâm bất hòa, nên không hỏi nhiều, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
 
"Tiên sinh."
 
Vương Uẩn vẫn đang suy nghĩ về lời của Chu Diễn Tu, tuy mục đích của Vương Lâm không đơn thuần nhưng Chu Diễn Tu cũng không cần phải đặc biệt nhắc nhở. Điều khiến Vương Uẩn băn khoăn là, rốt cuộc Vương Lâm muốn làm gì.
 
Cô nghĩ mãi không ra, vừa đưa thuốc cho Tuân Trinh, mới nhận ra trước mặt mình là một vị lão làng trên quan trường, bèn hỏi: "Chu Diễn Tu đột nhiên nói với ta, đường tỷ của ta mời ta dự tiệc mục đích không đơn thuần, tiên sinh có thể giúp ta nghĩ xem rốt cuộc nàng ta muốn làm gì không?"
 
"Hắn nói với nàng như vậy sao?"
 
"Vâng."
 
Không ngờ, Tuân Trinh lại im lặng hồi lâu. Vương Uẩn ngẩng lên nhìn, thấy Tuân Trinh dựa vào đầu giường, nhắm mắt trầm tư.
 
Thấy y đang suy nghĩ, Vương Uẩn không dám quấy rầy, im lặng ngồi bên cạnh.
 
Nhưng lần này Tuân Trinh suy nghĩ khá lâu, Vương Uẩn đợi mãi không thấy y có động tĩnh gì, lại nghĩ đến y vừa mới khỏi bệnh, lo lắng nói:
 
"Nếu tiên sinh không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, giữ gìn sức khỏe quan trọng hơn."
 
Tuân Trinh lắc đầu, ngăn cô lại, rồi chậm rãi mở miệng, nghiêm túc hỏi: "A Uẩn, nàng có biết đường tỷ của nàng có một quyển nhật ký không?"
 
"Nhật ký?"
 
Vương Uẩn không ngờ Vương Lâm cũng có thói quen viết nhật ký.
 
Tuy không hiểu Tuân Trinh hỏi cô điều này là có ý gì, nhưng Vương Uẩn cũng biết chắc chắn y có suy tính riêng. Nhưng cô nghĩ mãi cũng không nhớ ra đã từng thấy Vương Lâm viết nhật ký, cô ta cũng không thể để cô thấy được.
 
Vương Uẩn lắc đầu: "Không."
 
Tuân Trinh nghe vậy, khẽ thở dài, vẻ mặt áy náy, "Thật có lỗi, A Uẩn, ta vẫn luôn giấu nàng việc này."
 
"Ta... từng nhờ người điều tra chuyện trong nhà nàng."
 
"Ngươi nói gì?!" Vương Uẩn kinh ngạc.
 
"Việc này là ta không đúng."
 
"Ngươi điều tra... Không phải! Ngươi điều tra ta làm gì?" Lời của Tuân Trinh khiến Vương Uẩn nhất thời không hiểu. Tuân Trinh điều tra cô? Chẳng phải loại chuyện điều tra người khác này thường là do mấy kẻ tổng tài bá đạo làm sao? Sao Tuân Trinh lại làm vậy?
 
Tuân Trinh cười khổ, "Hôm đó A Uẩn hồi môn, ta thấy người nhà của nàng có chút kỳ lạ, đã tự ý sai người đi điều tra, không lâu sau thì có tin nhật ký của đường tỷ nàng bị mất."
 
Vương Uẩn nghe rất rõ ràng.
 
Ý của Tuân Trinh là... nhật ký của Vương Lâm hiện giờ đang ở chỗ y?
 
Nếu là nhật ký bình thường thì không có gì đáng nói, Tuân Trinh cố ý nhắc đến, chứng tỏ quyển nhật ký này nhất định có ghi chép điều gì đó quan trọng. Rất có thể Vương Lâm đã ghi lại kiếp trước của mình, giống như cẩm nang và kịch bản. Điều này cũng giải thích tại sao Chu Diễn Tu biết rõ ràng như vậy, nguyên nhân Vương Quan Giác đột nhiên đưa thiếp mời cho cô, nói cách khác...
 
Nếu Tuân Trinh biết chuyện kiếp trước của Vương Lâm? Có phải cũng có nghĩa là y cũng biết chuyện của cô?
 
Vương Uẩn trừng mắt nhìn Tuân Trinh.
 
Tuân Trinh biết chuyện của cô cũng không sao, cô không tin y ở cùng Lý Mậu Xung và Chu Diễn Tu mà không biết gì, nhưng để y biết kiếp trước cô là một kẻ xấu khiến cô có chút xấu hổ, huống hồ kiếp trước cô còn ở bên Kỷ Cảnh Thịnh.
 
"Tiên sinh, ngươi biết rồi sao? Ta... và..." Vương Uẩn gãi đầu: "Vương Lâm?"
 
Tuân Trinh gật đầu.
 
Xong rồi!
 
Vương Uẩn chán nản che mặt, kêu lên một tiếng, ngã xuống giường.
 
Nhìn dáng vẻ ủ rũ của Vương Uẩn, Tuân Trinh vỗ vỗ cô, giọng nói khó giấu được ý cười: "Nàng không muốn ta biết sao?"
 
Vương Uẩn lăn qua lăn lại, vùi mặt vào chăn: "Quá mất mặt."
 
Tuy Chu Diễn Tu nói đó là kiếp trước của cô, nhưng tất cả mọi chuyện bao gồm cả lịch sử đen tối của cô, đều bị Tuân Trinh biết rõ ràng, điều này khiến Vương Uẩn khó mà chấp nhận được.
 
"Tiên sinh, ngươi đừng gọi ta. Để ta nằm một lát."
 
Trên đỉnh đầu yên tĩnh một lát, rồi truyền đến tiếng ho khan của Tuân Trinh.
 
"Ta muốn nói, A Uẩn, nàng đè lên người ta rồi."
 
Vương Uẩn: "..."
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 10 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo